ĐỪNG BỎ LỠ

Em đang đợi yêu một người khác… để hết yêu anh


Người ta nói thời gian là liều thuốc hữu hiệu nhất để quên một người. Nhưng đối với em, để quên anh, thời gian cũng trở nên vô dụng.

Hơn tám năm quen anh, có phải cần tám năm nữa để quên anh? Đến lúc ấy có lẽ em đã trở thành một bà cô già khó tính, anh sẽ nhìn em và cười, nụ cười dành cho kẻ đáng thương hại. Bởi vì em chỉ yêu một người khác khi em đã quên được anh.

Tám năm, bốn tháng, hai ngày em quen anh. Chúng ta chuyển từ hàng xóm, sang kẻ thù rồi thành bạn thân, sau đó thành người yêu anh nhỉ? Có lẽ anh sẽ chẳng nhớ đâu. Vì sao em lại nhớ rõ đến vậy ư? Bởi ngày đầu tiên em gặp anh – một cậu nhóc 15 tuổi ngây ngô nhưng có phần đáng yêu đứng run rẩy trước cổng nhà em vì sợ con Nô cắn, em đã đứng trong nhà rồi cười như một tên cướp biển đào được vàng, nhìn anh rơm rớm nước mắt. Em gọi anh là đồ-con-gái và phải 15 phút sau mới chịu ra xuỵt con Nô cho anh chạy về nhà. Từ ngày đó chúng ta trở thành kẻ thù anh nhỉ?


Rồi một ngày đầu mùa mưa, em vốn là đứa không cẩn thận nên đi học mà chẳng mang theo ô. Trên đường về gặp cơn mưa lớn, em phải chạy vội vào một trạm xe bus bên đường để trú. Rồi từ xa, trong màn mưa trắng xóa, em nhận ra anh cùng vài người bạn đạp xe chậm chạp để tắm mưa. Bỗng lúc ấy dù không có sấm sét, nhưng ánh mắt em như bị anh hút vào, em nhìn theo anh mà tim muốn rụng. Em tự hỏi có phải đó là rung cảm đầu đời của em.

Câu trả lời đến với em khi 15 phút sau, cũng trong màn mưa, một người mặc áo mưa đi về phía em, là anh. Chợt em rưng rưng nước mắt rồi khóc òa, anh không hiểu nên cứ rối rít giải thích. Rằng lúc nãy anh đã nhìn thấy em, nhưng vì anh đi mưa không mang theo áo mưa hay ô nên phải chạy về nhà lấy áo mưa ra đón em. Rằng anh không cố ý lơ em mà vì em nhìn anh làm anh sợ. Rằng em ốm yếu không nên đi mưa… Nhưng anh không biết đâu, em khóc là vì em đã tìm ra câu trả lời: “Em đã thích anh!”

Đúng, 16 tuổi thì chỉ nên nói thích thôi phải không anh? Và từ ngày đó, anh đã nằm trong trái tim em, trong từng trang nhật ký của em. Nhưng em chỉ dám ở bên anh với vai trò là bạn cùng lớp, bạn thân…

Tuổi 17, em biết tình cảm em dành cho anh không còn đơn giản chỉ là thích. Em đã yêu anh. Em biết mình yêu anh vì những lần nhìn anh tay trong tay cùng một người con gái khác, tim em như muốn nát tan. Em biết mình yêu anh vì những lần anh chở em đi học, em chỉ muốn ôm lấy tấm thân ấy, áp má vào lưng anh để nghe được nhịp tim của anh, để biết tim anh có đang lỗi nhịp như tim em hay không. Và em biết… mình đã yêu anh.

Ngày chúng ta chia tay tuổi học trò, em và anh đều 18 tuổi. Anh dẫn theo em đến quán nước nơi anh hẹn cô gái mà anh sẽ tỏ tình. Anh ngốc lắm, có ai đi tỏ tình mà dẫn theo bạn thân đi không? Nhưng nhìn anh năn nỉ đến tội, em nén nỗi đau mà đi theo anh. Đêm trước ngày anh sẽ tỏ tình với người anh yêu, em đã có một giấc mơ, em mơ cô gái anh sẽ tỏ tình chính là em. Có thể lắm chứ, trong phim Hàn vẫn hay xuất hiện những tình tiết như thế mà. Và em nuôi hy vọng.

Ngồi trong quán chờ 15 phút, em đã thầm vui mừng chờ đợi lời tỏ tình của anh. Nhưng khi một cô gái đủ xinh để làm nhiều đứa con trai phải rung rinh đi về phía anh và em… niềm hy vọng của em đã vỡ òa, tan nát. Em mỉm cười với cô ấy như một con rô bốt. Anh còn nhớ không? Rồi sau đấy em đã thì thầm vào tai anh rằng em bị mệt, em muốn về trước. Anh níu em lại cho đến khi tay anh cảm nhận được một giọt nước mắt của em, anh mới buông tay em ra để em đi, em đi ra khỏi thể giới của anh. Lúc ấy tim em đau lắm, anh biết không?

Thế là tình yêu tuổi 18 của em tan nát như vậy đấy, chưa kịp nói đã bị biến thành hư không.


Em không biết anh giả vờ ngốc hay tại anh ngốc thật. Giọt nước mắt của em hôm ấy khiến anh nghĩ em bị ốm và ngay đêm đó, anh chạy qua nhà em và cầm theo túi cam, anh lo lắng và đưa tay đặt lên trán em. Em muốn khóc, nhưng không thể vì mẹ đang đứng bên.

19 tuổi, em chọn Hà Nội để tìm kiếm những bình yên, còn anh chọn Sài Gòn hợp với con người năng động như anh. Thế là chúng ta xa nhau anh nhỉ? Em biết hy vọng của em đã không còn dù giờ đây anh vẫn là người độc thân. Anh vẫn gọi điện thường xuyên cho em, vẫn lên facebook để like và comment mỗi khi em đăng status và… chúng ta vẫn là bạn.

Em bất ngờ, ngỡ ngàng rồi hạnh phúc khi gặp anh ở Hà Nội vào ngày sinh nhật thứ 20 của em. Em nhớ mình đã ôm anh rất lâu trước cổng trường nơi em đang học, em đã khóc rất nhiều khiến bao ánh mắt người đi đường nhìn chúng ta. Nhưng thật lạ, sao anh không đẩy em ra?

Em và anh đều đang ở độ tuổi 21, chúng ta yêu xa. Em nhớ sinh nhật năm ngoái của mình, em đã tỏ tình với anh trong nước mắt. Em biết đó không phải là cá tính của em, em ghét những kiểu con gái tỏ tình trước, nhưng em cũng không hiểu tại sao mình lại làm như vậy. Có lẽ, vì em đã quá yêu anh. Giờ phút ấy em như người đứng ở bờ vực – ranh giới giữa được và mất. Và rồi sau một hồi im lặng thật lâu nhìn em khóc, anh “ừ, mình yêu nhau thôi!” làm niềm hạnh phúc của em tràn ngập trong nước mắt. Nhưng em ngu ngơ, em không để ý rằng trong câu nói của anh lúc ấy, có phần đang thương hại em.

Khi em yêu anh, em như một người đang bơi giữa biển lớn không thấy bờ. Những lần mong chờ từng tin nhắn, cuộc gọi của anh, em chìm đắm trong cả hạnh phúc lẫn lo âu. Và rồi em mệt mỏi, anh cũng mệt mỏi, chúng ta thường xuyên có những cuộc cãi vã, những lần như thế em là người làm lành trước vì… em sợ mất anh, sợ anh không yêu em nữa, sợ anh bỏ em mà yêu một cô gái khác ở gần anh hơn.


Giờ thì đã đủ 8 năm chúng ta quen nhau, đủ hai năm chúng ta yêu nhau. À không, là hai năm anh chấp nhận để em làm người yêu của anh. Chia tay. Một cách chia tay lạ lùng mà em không nghĩ đến. Anh im lặng và em cũng lặng im, chỉ có điều sự lặng im ấy làm em đau, làm nước mắt em rơi mỗi khi đêm Hà Nội trở nên rét buốt.

Đôi khi tình yêu kết thúc không vì lý do cụ thể nào cả, chỉ cần im lặng cũng đủ biết tình yêu của mình đã kết thúc phải không anh? Yêu anh không phải là điều dễ dàng đối với em, giờ đây quên anh lại là điều thật khó. Nhiều lần em đã nghĩ mình nên từ bỏ nhiều điều để yêu anh, em nên vào Sài Gòn thay vì chọn Hà Nội bình yên mà em yêu quý. Nhưng em yếu đuối, em không dám làm những điều đó vì đối với em gia đình quan trọng lắm anh ạ. Yêu anh, nhưng em không bao giờ gạt bỏ gia đình. Có phải vì như vậy mà anh không yêu em hết lòng, vì anh nghĩ em không hết lòng yêu anh?

Giờ đây em không còn mong chờ gì ở tình yêu của chúng ta, bởi em nhận ra anh và em quá khác biệt, thế giới của em và của anh có hai hình khối khác nhau. Em đã bớt nhớ anh, thôi không khóc đều mỗi đêm, em gặp gỡ những chàng trai khác để cho mình thêm cơ hội. Nhưng thật khó anh à.

Thời gian sẽ không khiến em quên anh, nhưng thời gian sẽ giúp em yêu một người khác để em có thể thôi yêu anh. Em vẫn đợi, vẫn chờ ngày ấy đến.

Đó là một ngày em có thể đứng trước cổng nhà cùng con Nô, nhìn anh mỉm cười nhưng không rơi lệ.

Đó là ngày trời mưa to, em ngồi sau xe người khác và muốn ôm người ấy thật chặt.

Đó là ngày nhìn anh tay trong tay với người khác mà em có thể nở nụ cười trọn vẹn, không gượng gạo, không đau đớn.

Và… đó là ngày em hết yêu anh.


GreenStar

Không có nhận xét nào