ĐỪNG BỎ LỠ

Tháng 9, những nỗi muộn phiền không phai


Chân trần trên cỏ

cỏ nghiêng,

Cỏ ôm lấy chân

làm thân, thành bạn.
Con đường không cỏ

Chân nhỏ bỗng đau

Sao ta mất nhau?

Chân trần vội bước.

Hanh hao

Tiết trời tháng 9

Khô đôi chân nhỏ

bỏ quên ân tình…


Tháng 9 ở Sài Gòn, chẳng thể phân biệt được tiết trời đang hè hay thu, đang thu hay đã đông, hay khi nào xuân sẽ đến. Chỉ biết mỗi ngày cái nắng đều hao hao giống nhau, đơ đơ một nhiệt độ khiến cảm xúc con người cũng cứng cỏi theo.

Tháng 9 ở nhà, gia đình chẳng đủ bóng người thân. Nhà có 6 người mà 4 người đã rời đi, mãi mà chưa biết ngày về. Đứa lớn cùng hai đứa nhỏ đắm mình giữa dòng người xa lạ nơi chốn Sài Thành. Buồn thấy, khổ đấy, nhớ nhà đấy, nhưng chẳng dám kêu than, chẳng dám buông bỏ mà về nhà. Mẹ về quê chăm ngoại những ngày cuối. Biết là già rồi thì sẽ đến lúc ra đi, nhưng bao nhiêu cái hy vọng ném vào thì bấy nhiêu thương tổn ào ra, nào có ai muốn tiễn người thân đi xa mãi không trở về.

Tháng 9 ở quê, bà ngoại đợi mãi một người con, gặp mặt rồi bà ngoại theo ông ngoại ra đi. Mẹ gọi điện, mẹ khóc. Đứa lớn nghe xong chẳng biết nên biểu lộ cảm xúc gì, chỉ biết dịu giọng nói đôi ba câu thay lời an ủi mẹ. Cũng tại quá lâu rồi, xa bà ngoại, xa quê. Nhớ ngày bé năm nào cũng được về quê, nghe tiếng ông gọi gà cho gà ăn, nghe tiếng bà gọi chó cho chó ăn, nghe tiếng ông bà trò chuyện, kể chuyện cho con cháu nghe vào những buổi trưa hè dưới gốc khế sau vườn… nhớ vậy, nhưng giờ chỉ còn là một thời đã xa…


Ngày ông ngoại mất, cháu cũng chẳng về vì đang trong thời gian thi. Ngày bà ngoại mất, cháu vẫn không thể về, vì đoạn đường xa xôi, vì công việc hiện tại không cho phép… Bỗng thấy sợ, sợ chính bản thân, chính bối cảnh hiện giờ. Bỗng thấy mình càng lớn càng ngu si, càng thiếu hiểu biết. Lúc bé sống chết đòi về quê thăm ông bà mỗi dịp hè, giờ hè, đến về nhà với bố mẹ còn không chịu về. Nuôi lớn, cho ăn học, lo lắng cho từng chút một rồi khi mọc đủ lông thì cất cánh mà bay đi.

Tháng 9, trên bầu trời đêm có thêm một ngôi sao sáng, trong lòng những người con, người cháu có thêm một vết cắt của thời gian…


GreenStar

Không có nhận xét nào