Tóc ngắn, anh yêu em được không?
Tóc em ngắn, em không phải chân dài. Tóc em ngắn, em không xinh lung linh trong chiếc váy chấm bi ngang đầu gối. Nhưng ta vẫn tự hỏi, tại sao ta thích nhìn em đến vậy.
Tóc ngắn à, sự thật là anh không thích những cô nàng tóc ngắn. Anh vẫn luôn mơ ước có một cô bạn gái cao nhưng không thô, tóc dài nhưng không xơ rối đi bên cạnh mình.
Ấy vậy mà, một chiều tháng 6, không gió, không mưa… anh bắt gặp một cô nàng tóc ngắn, chân cũng ngắn ngồi bên bờ hồ. Dĩ nhiên em không thể lọt vào mắt anh rồi tóc ngắn ạ, em sẽ chỉ là giọt nước giữa mặt hồ phẳng lặng, lá cây giữa một rừng cây và không là gì trong cuộc sống của anh nếu như em không kéo anh vào thế giới của em.
“Anh gì ơi! Chụp cho em kiểu ảnh!”
Em đưa tay về phía anh mà gọi, anh giật mình nhìn xuống ngực, chiếc máy ảnh đang treo lủng lẳng trên cổ anh. Tóc ngắn muốn chụp ảnh. Anh đưa tay gãi đầu, tỏ vẻ ngần ngại, em lại chạy đến để kéo anh như anh chính là thằng bạn thân lâu năm của em.
“Anh chụp cho em cái cảnh giữa hồ ấy! Chỗ có hai con vịt đang bơi đấy!”
Anh há hốc nhìn em rồi nhìn về phía giữa hồ. Cảnh đẹp đấy, nhưng anh cứ nghĩ nhân vật sẽ là em chứ không phải là hai con vịt đang quấn quýt bên nhau. Và rồi anh chụp cảnh em muốn anh chụp, nhưng vô tình anh đã để em lọt vào khung cảnh mà không có hai con vịt. Và thế là anh chủ động làm quen với em.
Anh đã quen nhâm nhi nâu đá vào những tối muộn khi mà đường phố lấp loáng ánh đèn. Ngồi một góc ở Lặng, anh lắng nghe nhịp thở của cuộc sống xô bồ nơi thành thị. Những vòng khói trắng mờ ảo lan tỏa chút suy tư bên trong tâm trí của người trai trẻ. Tiếng piano dìu dặt, tiếng người râm ran chuyện trò, tiếng của cô thiếu nữ giấu nỗi thẹn thùng nơi nét môi tươi… Lặng mà không lặng.
Hà Nội mùa này trở mình với những cơn mưa. Mưa xa vắng làm nhòa nhạt nỗi niềm. Anh trăn trở giữa miền hoang vắng xa xôi của kí ức. Bất chợt, anh nhớ đến em, nhớ tóc ngắn da diết. Khi ngồi trong văn phòng, ngước nhìn lên ô cửa kính loang lổ vệt mưa, hình ảnh em hiện về thân thương và trìu mến. Em cười, nụ cười trong như giọt nước mưa đầu cành. Khi đến với Lặng café, anh lại càng nhớ em hơn. Nỗi nhớ như thường trực, bất chợt ùa về và tan đi nhanh như cơn mưa rào mùa hạ.
Và anh nhận ra… anh đã yêu em, yêu tóc ngắn như chưa bao giờ anh nghĩ mình sẽ yêu một cô nàng tóc dài.
Trong mắt anh, em đặc biệt không chỉ vì tóc em ngắn mà vì em không giống nhiều cô gái tóc dài anh từng gặp, từng quen. Họ có thể tạo đủ kiểu từ mái tóc dài khiến bao chàng trai mê mẩn, họ cài và kẹp đủ thứ màu sắc lên đầu… còn em chỉ đơn giản tóc ngắn, mái ngố, không màu gì khác ngoài màu đen huyền bí ẩn – như chính con người của em.
Tóc ngắn ơi, em đã cho anh biết rằng yêu một người không phải là vì người đó giống với hình mẫu lý tưởng của mình mà chính là lý tưởng hóa tình yêu cho phù hợp với người mình yêu.
Yêu không phải là đòi hỏi đáp lại tình cảm mà chấp nhận những gì người mình yêu trao, nhận nó một cách chân thành và giữ nó thật cẩn thận.
Yêu không phải là nhìn vào cái đẹp rồi rung động mà là trân trọng cả những điều không đẹp từ bên trong con người của người mình yêu.
Yêu là nhớ ngay cả khi ở gần bên, là không muốn rời xa, là im lặng khi nỗi nhớ ùa về… chỉ vì không muốn làm người yêu mình phải chịu những cảm giác buồn như mình.
Yêu là không quan tâm đến lý do của tình yêu, là dù cả thế giới này thú vị hơn người yêu mình, nhưng vẫn chấp nhận ở bên người yêu mà không một lời ca thán.
Yêu là không cần nói yêu nhưng trái tim và khối óc vẫn biết đó là yêu. Là anh yêu em, tóc ngắn à.
Tóc ngắn à, giờ thì anh nhận ra không phải em kéo anh vào thế giới của em mà chính anh tự nguyện bước vào thế giới diệu kỳ, nơi có một cô gái tóc ngắn, chân ngắn nhưng đáng để anh dành tình yêu, đáng để anh phải nâng niu, trân trọng cả cuộc đời.
GreenStar
Không có nhận xét nào