ĐỪNG BỎ LỠ

Đom đóm


Mẹ cậu khóc cạn nước mắt, van xin cậu trở lại như trước. Rồi vì thương mẹ, cậu chấp nhận ăn cơm, chấp nhận gật đầu sẽ quên anh. Nhưng đó là cái xác của cậu đang hoàn thành nghĩa vụ báo hiếu – lần báo hiếu cuối cùng cho người mẹ cậu yêu thương nhất trên đời… trước khi anh xuất hiện.



Người đàn ông cao lớn ra sức bổ những nhát cuốc lên ngôi mộ. Từng nhát, từng nhát như giáng vào tim anh. Người anh yêu đang nằm dưới kia, đơn côi, buồn bã.

Em yêu quý, em có lạnh không? Xin lỗi đã để em một mình.

Khu nghĩa địa vắng lặng chỉ có tiếng cuốc thình thịch, tựa như một trái tim đang đập. Ánh trăng xanh xao le lói qua đám mây đen, hắt xuống mặt đất dải sáng nhợt nhạt.Máu rớm ra từ hai bàn tay người đàn ông, thấm vào cán cuốc nhưng anh không hề để ý, chỉ mải miết đào bới. 

Quan tài lộ ra bợt bạt như trăng. Người đàn ông nhảy xuống hố huyệt u tối, ẩm ướt. Anh cạy nắp quan. Mùi tử khí xông lên váng vất. Không gian đặc quánh thê lương.

Mấy con cá trê béo múp vì ăn thịt người quẫy quẫy đuôi, không bơi thoát nổi ra ngoài. Người trong quan tài nay chỉ còn bộ xương trắng, mái tóc vẫn bám vào sọ, đây đó chút thịt vụn chưa róc khỏi xương lấp ló dưới bộ quần áo rách nát đã mủn ra vì thời gian.

Bộ hài cốt này xưa kia là người anh yêu nhất trên đời.


- Xin lỗi, đây là điện thoại của tôi. Có thể cho tôi chuộc lại được không?

Tĩnh nói với giọng rất bình thản, nhưng trong lòng lại đang hồi hộp, vì biết đâu khi nghe xong câu ấy thì anh nhận được tiếng tút dài trong điện thoại hoặc cái kẻ móc túi kia sẽ cười cợt anh vì không giữ nổi vật bất li thân của mình. Chiếc điện thoại ấy không xịn, nhưng người tặng nó cho anh mới quan trọng và trong đó cũng có vô số người quan trọng anh không thể không giữ liên lạc, bởi vậy bằng mọi giá anh phải lấy được nó về.

- Vâng. Vâng. Tất nhiên rồi.

Giọng nói đầu dây bên kia có chút rụt rè, không giống một kẻ móc túi khiến Tĩnh hơi ngạc nhiên nhưng cũng không nghĩ nhiều. Giọng anh bắt đầu dịu xuống, nói như van nài:

- Vậy làm ơn cho tôi một cuộc hẹn được không? Chiếc điện thoại ấy rất quan trọng với tôi.

- Được. Tôi đang ngồi ở quán X…

Địa chỉ đọc rất rõ ràng, dù sau khi tìm địa chỉ bằng thì thấy quán ở nơi khá vắng người qua lại, nhưng trong lòng Tĩnh vẫn mang một niềm tin tưởng khó hiểu. Đến khi gặp nhau, anh mới biết hóa ra linh cảm của mình chính xác. Cậu ta nhặt được chiếc di động anh đánh rơi, chẳng biết gọi cho chủ nhân vào số nào, đành ngồi ôm cái điện thoại chờ người mất liên lạc.

Cậu ngồi chờ anh trong quán café đúng như giao hẹn, chẳng gọi gì, chỉ ngồi xoay xoay cốc nước lọc trước mặt. Nước trong suốt hắt bóng nắng lung linh lên cái cằm thơ trẻ, có lẽ chỉ chừng mười chín tuổi, anh đã nghĩ thế khi bước vào quán. Chẳng hiểu sao, chưa cần nhấc máy gọi điện, Tĩnh đã nghĩ cậu bé ngồi trong góc kia là người mình cần tìm. Chính thế.

- Cậu chờ tôi lâu…

- Không lâu, tôi chỉ mới ngồi đây một thời gian ngắn thôi.

Cậu ta như đọc được tâm ý của Tĩnh, chưa thốt ra hết câu hỏi thì cậu đã vội vàng trả lời.

- Cậu tên…

- Tôi là Linh. Tôi nhặt được nó trên xe bus. Hình như anh đã xuống trạm trước và khi tôi lên xe thì ngồi vào chỗ có điện thoại anh, không biết chủ nhân là ai nên tôi đành phải chờ anh gọi. Thật may…

Linh cười, nụ cười đẹp nhất từ trước đến giờ Tĩnh được nhìn ngắm. Nụ cười sáng như ánh nắng mai, trông ngọt ngào tựa như một trái anh đào chín đỏ mọng, khiến người ta chỉ muốn nắm lấy và ăn ngay. Chàng trai trẻ ấy đã vô tình bước vào thế giới khác biệt của Tĩnh, để rồi anh nhận ra Linh là người anh cần, chứ không chỉ là một người đang cầm chiếc điện thoại anh tìm.

Các cuộc hẹn cứ dày hơn rồi dài ra, họ dành thời gian cho nhau như hai người bạn thân, kể cho nhau nghe tất cả mọi chuyện. Duy chỉ có một điều mà Tĩnh không thể thổ lộ, đó là việc anh thương con trai và người anh đang thương là… Linh. Người như anh, không, phải là những người như anh sẽ rất dễ rung động trước một chàng trai đẹp, nhưng để tin tưởng mà trao cả trái tim thì chỉ những ai có đủ khả năng bước vào thế giới đầy gai hoa hồng của anh. Đau đớn và nguy hiểm. Có lẽ Linh không biết điều đó nên cậu đang dần bước vào con đường ấy, đi theo chỉ dẫn của Tĩnh. Đôi khi, Tĩnh thấy mình thật độc ác, tàn nhẫn với chính người mình yêu thương.

- Chúng ta đừng gặp nhau nữa.

Tại quán cũ – nơi lần đầu tiên họ gặp mặt, bén duyên, Tĩnh lạnh lùng nói.

- Tại sao? Anh sắp rời đi đâu ư? Hay tôi đã làm gì sai?

- Cậu không có gì sai cả.

Tĩnh biết, mình sắp phải nói ra những lời như thoại trong một bộ phim sến súa của các cặp đôi khi muốn chia tay vì một lý do không rõ ràng.

- Vậy lý do là gì.

“Linh à, trước giờ cậu luôn đọc được suy nghĩ của tôi cơ mà, vậy thì giờ đọc đi, hãy đọc đi, đọc được rằng tôi yêu em, tôi muốn ở bên, cùng em đi đến hết đời này…”

- Anh không được rồi xa tôi, vì tôi… lỡ thương anh mất rồi…

Linh nói, từ đôi mắt đẹp tựa mặt hồ thu rơi xuống hai hàng nước mắt lấp lánh. Tĩnh nhìn người mình thương nói ra lời mà anh luôn mong nhưng không dám mơ ước, rồi anh cũng khóc. Khóc vì tủi, khóc vì thương mình, thương Linh, vì hạnh phúc tưởng như đã trọn vẹn.

Tĩnh không nhớ hai người họ yêu nhau lúc nào. Đôi lần, ôm mái đầu tóc mềm mượt như tơ, anh hỏi em yêu anh từ khi nào; cậu luôn cười đáp em không biết. Còn anh, có lẽ, anh đã yêu ngay từ lần đầu gặp mặt. Nếu ai đó bảo đây là tình yêu tội lỗi thì phải chăng người có lỗi nhất chính là đấng sinh thành của cả hai. Nếu ai bảo tình yêu này là tình yêu ngang trái thì phải chăng người có lỗi nhất chính là ông trời, tạo ra hai người hai nơi rồi lại đẩy về bên nhau như là định mệnh. Lỗi do ai, ai có lỗi không còn quan trọng nữa, bởi giờ phút này họ đã thuộc về nhau, hẹn thề bên nhau không rời.

Họ yêu nhau như thể thế gian chỉ có hai người. Nhưng rồi người nhà cậu phát hiện, cướp cậu khỏi tay anh. Bởi cậu là con một, thằng cháu đích tôn của dòng họ không thể là một tên gay. Trước khi gặp anh, cậu rất bình thường, chính anh đã hủy hoại người con trai ấy.

- Xin anh hãy vì tương lai của thằng bé mà rời xa nó. Nó còn trẻ, cuộc đời còn dài, còn phải lấy vợ sinh con. Cả dòng họ này trông cậy cả vào nó.

Mẹ của Linh hẹn gặp Tĩnh, hai hàng nước mắt đã gần như thuyết phục được anh rời xa cậu. Nhưng giây phút anh định thốt ra rằng sẽ cố gắng thì bố của Linh lại gằn giọng:

- Nếu anh còn lằng nhằng, chúng tôi sẽ báo công an.

Tĩnh cười khẩy, đứng dậy bỏ về. Báo công an? Công an đi quản vụ này giúp mấy người ư? Công an sẽ bắt một người vì tội đã yêu người kia quá chân thành, quá sâu nặng ư? Anh biết, cho dù anh có van xin, thuyết phục bao nhiêu cũng không khiến họ động lòng. Tình yêu ư? Chỉ là ảo tưởng của lũ thanh niên non nớt. Ở với nhau vài năm thì sẽ biết tình yêu chẳng phải là yếu tố cuối cùng để níu giữ hai người bên nhau mà chính là con cái, là mối gắn kết với họ hàng. Nhưng nếu anh yêu cậu, nếu ở bên nhau thì cậu sẽ mất tất cả.


Anh không sợ bị bỏ tù, không sợ con đường đầy gai hồng vì anh đã bước trên đó đến chai cả chân, chai sạn tận vào tâm, vào tim. Anh cũng không hề quan tâm đến gia đình Linh, không quan tâm những đôi mắt, những cái miệng của thế gian kia. Chỉ là… chỉ là anh lo cho Linh, người anh thương sẽ phải khổ nếu tiếp tục đi cùng anh, tiếp tục bước vào đường cấm, con đường không phù hợp với Linh. Anh bỏ đi, cắt đứt mọi liên lạc vì hy vọng không còn anh nữa, Linh sẽ lại là cậu con trai hoàn hảo mà gia đình đã nuôi dạy và mong muốn trở thành.

Nhưng, anh không hiểu, anh không biết người kia cũng đang vì anh, vì tình yêu của cả hai người mà đấu tranh. Linh bị người nhà nhốt kín trong phòng, cô lập hoàn toàn với thế giới bên ngoài, không điện thoại, không máy tính, chỉ có vài cuốn sách giải khuây. Nhìn qua cửa sổ, cậu thấy anh bị người nhà mình đánh đuổi nhưng vẫn đứng từ xa. Dù mắt không nhìn thấy nhưng trái tim anh luôn ở gần ngay bên. Linh hiểu điều đó nên cậu thà không có gia đình, không có cuộc sống giàu sang này chứ nhất định phải ở bên anh. Trước giờ, anh là người hiểu cậu nhất, anh mới là tia sáng cậu hướng đến, là con đường cậu muốn đi và là cuộc đời thật sự cậu muốn sống.

Anh rời đi, cậu hay tin thì thẫn thờ không nói gì, không khóc cũng chẳng cười. Cậu không chống đối gia đình, từ bị nhốt cậu đã tự nguyện bị giam cầm. Cậu ngày một gầy đi, hơi thở tựa bong bóng mưa, động nhẹ thôi cũng muốn vỡ tung. Anh rời đi, cậu ở lại nhưng linh hồn cũng đã đi tìm anh. Mẹ cậu khóc cạn nước mắt, van xin cậu trở lại như trước. Rồi vì thương mẹ, cậu chấp nhận ăn cơm, chấp nhận gật đầu sẽ quên anh. Nhưng đó là cái xác của cậu đang hoàn thành nghĩa vụ báo hiếu – lần báo hiếu cuối cùng cho người mẹ cậu yêu thương nhất trên đời… trước khi anh xuất hiện.

Cậu đập vỡ bát cơm, lấy máu mình viết lên bìa lót một cuốn sách. “Khi ba mẹ đọc được lá thư này thì con đã chết. Xin hãy hỏa táng con và rắc tro trong gió. Để gió đưa con đến với anh ấy.”

Thế nhưng, họ đã không làm. Dù Linh có dùng cả tính mạng chiến đấu cho tình yêu, họ cũng không để cậu được tự do. Họ giam cầm cậu trong chiếc quan tài, lèn sâu dưới ba thước đất, chôn theo cả khát vọng yêu thương tự do nguyên thủy của loài người.


Tĩnh trở về chốn cũ sau 3 năm đi khắp nơi để quên, để không nhớ và để tìm một người khác. Nhưng trở về, bên anh cũng chỉ là chiếc ba lô cùng chiếc vòng tay mà Linh đã làm tặng anh. 3 năm trôi qua, anh càng thấm thía, càng nhận ra rằng mình đã sai khi bỏ cuộc quá sớm, khi bỏ mặc người anh thương một mình đấu tranh với thế giới tàn nhẫn kia. Lần này Tĩnh quay về là để đưa Linh cùng đi, rời khỏi chốn thị phi này, rồi họ sẽ đến nơi mà họ được chấp nhận, có thể sống hết mình và yêu thương nhau mãi mãi.

Đứng trước cánh cổng lớn màu trắng lạnh, Tĩnh nhìn lên cửa sổ tầng hai, lớp rèm trắng đã che khuất nên anh không thể nhìn vào bên trong. Anh cứ đứng như vậy cho đến khi tiếng chốt cổng phát ra tiếng, một người đàn bà đã ngoài 50, trên tay xách giỏ, hẳn bà ta là người giúp việc của gia đình này và bà đang chuẩn bị đi chợ.

- Làm ơn cho hỏi…

Người đàn bà quay lại, nhìn anh không chớp. Rồi vài giây sau, bà nhận ra anh. Tĩnh cứ nghĩ bà sẽ đuổi đánh anh như người nhà họ đã làm trước đây, nhưng trái ngược, bà lại òa khóc nức nở. Tĩnh bối rối, tiến đến đỡ bà, nắm tay bà. Đôi bàn tay lạnh ngắt, thân thể đang run của bà khiến anh linh cảm có điều chẳng lành.

- Sao mãi giờ cậu mới về? – Bà hỏi trong nước mắt.

- Cháu… cháu rời đi chỉ vì muốn tốt cho Linh.

- Cậu ngốc lắm. Tôi là vú nuôi của Linh, nuôi nấng nó từ nhỏ nên tôi hiểu nó sẽ không từ bỏ thứ nó đã yêu quý và coi là sinh mạng. Nếu cậu không rời đi, có lẽ tôi đã tìm cách để giúp nó thoát ra ngoài. Nào ngờ…

Nghe tới đây, Tĩnh rụng rời chân tay, cơ thể như không còn điểm tựa muốn đổ gục xuống đường.

- Vậy bây giờ…

- Nó đi rồi, đi rồi…

Bà khóc thảm thiết, đổ gục vào lòng anh mà khóc. Tĩnh vẫn còn chưa hiểu, đúng hơn là anh không muốn hiểu những gì bà đang nói.

- Đi đâu? – Anh thất thần hỏi.

- Còn đi đâu nữa, nó đi tìm cậu. Người nhà chỉ giữ được cái xác của nó thôi, còn hồn của nó theo cậu rồi. Chả lẽ cậu không cảm nhận được sao?

- Đi rồi…

Tĩnh cười, nước mắt anh bắt đầu rơi, rơi mãi, rơi mãi cho đến khi anh không còn biết mình đang ở đâu, mình sống để làm gì và làm thế nào vẫn có thể tồn tại khi người anh thương yêu nhất không còn trên đời này nữa.

Anh buộc cái xác vào người rồi leo lên khỏi huyệt. Tuyệt vọng khiến anh kiệt sức. Anh tựa lưng vào đống đất giá lạnh, ôm lấy thi hài, hôn lên nơi đã từng là đôi mắt ngời sáng như bảo thạch.

Máu từ tay anh chảy xuống đất, biến mất không dấu vết.

“Anh đến với em đây, Linh của anh.”

Ngàn vạn con đom đóm lấp lánh bay lượn, soi đường cho những linh hồn lạc lối đến với nhau.


Điền Yên & GreenStar