Tình yêu ảo
Mối tình đến và đi thật nhẹ nhàng, không xung đột, nhưng trong lòng nó lại đang có gì đè nặng rồi cứa vài đường đau đớn lạ lùng.
Một chiều nọ bạn dạo bước trên biển, nhặt được một viên sỏi nhỏ dễ thương, bạn ngỡ rằng đó là điều hạnh phúc mà biển gửi đến bạn. Bước thêm vài bước, bạn lại nhìn thấy viên sỏi khác, đẹp lung linh lạ thường, bạn cầm hai viên trong tay, nhưng cứ muốn bỏ viên cũ đi, vì nó không đẹp như viên bạn vừa mới tìm thấy. Nặng lòng, bạn tiếp tục đi, vô tình đánh rơi viên sỏi, nhưng không nhặt nó lên nữa. Cứ thế bạn nhặt rồi bỏ, viên sau đẹp hơn viên trước, nhưng bạn nhận ra càng bước đi thì lòng của bạn càng thêm nặng dù đã bỏ bớt các viên sỏi...
Gió biển thổi nhẹ len qua làn tóc mỏng manh, giật mình An tỉnh giấc và nhận ra chỉ là mơ, là ảo, đẹp nhưng không phải thuộc về mình, bởi biển chỉ có cát, lấy đâu ra sỏi?
Thế nào là một tình yêu hoàn hảo? Thế nào là một người tình lý tưởng?
An tự đặt câu hỏi cho mình sau khi tỉnh cơn mê, sau khi gồng mình để thoát khỏi những mối tình ảo - tình online.
Tình yêu hoàn hảo là tình yêu giữa một anh chàng có khuôn mặt đẹp trai theo kiểu hoặc manly, hoặc babe; chiều cao lí tưởng, trên một mét tám chẳng hạn; nhà mặt phố bố làm to; học giỏi, chơi "bốc"; ăn mặc có gu; nhiều tài lẻ như: đàn các loại, hát, nhảy, vẽ, IT…; vui tính, galant, thông minh, chung thuỷ… (vân vân)… Với một cô gái xinh đẹp, fom chuẩn, dáng "ngon"; gia đình gia giáo; ứng xử khôn ngoan, nói năng nhỏ nhẹ, nữ công gia chánh đảm đang (như cắm hoa, nấu ăn, làm bánh…); hiện đại trong suy nghĩ, sâu sắc trong tình cảm; khéo léo trong giao tiếp…; năng động, tự tin, chăm chỉ, chân thành, nhiệt tình, trách nhiệm… (và vân vân)…
Hai người yêu nhau say đắm. Hàng ngày, chàng đến đón nàng đi học, đi chơi bằng Dyland, LX, hôm nào mưa thì mượn BMV của bố. Họ uống nước ở những bar sành điệu, ăn ở những quán sang, giải trí ở các Plaza ít nhàm… Họ yêu mãi nhau mà không thấy chán. Mỗi ngày họ lại tìm ra thêm một điểm tuyệt vời ở người kia để mà yêu thêm, yêu hơn… Cứ thế cho đến một ngày, tình yêu thăng hoa thành hôn nhân. Rồi họ sẽ có con - những đứa trẻ kháu khỉnh và đáng yêu. Họ đi làm và thành công, thăng tiến trong công việc. Gia đình nhỏ của họ sống trong một ngôi biệt thự lớn, luôn tràn ngập tiếng cười hạnh phúc. Rồi con cái họ lớn lên, cũng hoàn hảo như bố mẹ chúng thời trẻ. Lúc này, chàng trai và cô gái đã là một đôi vợ chồng già, nhưng tình cảm rất vẫn mặn mà, ngồi tựa bên nhau mãn nguyện nhìn cuộc đời trôi… Cho đến lúc chết!…
Có thể định nghĩa ấy đúng với cuộc sống thực tế, nhưng thực tế trong giấc mơ. Còn đã bước vào thế giới ảo thì tình yêu hoàn hảo là tình yêu có cánh. Không cần chàng phải đẹp trai, nhà giàu, galant, thông minh hay tài giỏi, cũng không cần chàng chung thủy. Không cần nàng xinh đẹp, dáng chuẩn hay nữ công gia tránh. Điều duy nhất trong tình yêu có cánh cần là cách nói chuyện đồng cảm.
Có nực cười hay không nếu một người không hiểu chính bản thân mình? An không hiểu vì sao nó thay đổi nhiều đến thế. Nó không hiểu vì sao mình rơi lệ. Nó càng không hiểu vì sao họ- những người con trai trên net lại nói yêu nó. Và giờ đây nó cảm thấy bản thân mình nực cười, cuộc đời đáng buồn cười còn con người muốn bật khóc. Gần ba năm nó quen với net, gần ba năm sống cùng thế giới ảo, đã có sợi dây vô hình trói buộc nó với thế giới ấy, với những con người ấy. Có đôi lúc nó giật mình thấy sợ, thấy lo vì cuộc sống ảo bây giờ len lỏi vào đời nó quá nhiều, nếu không nói là nó “ NGHIỆN NET”.
…
“Nếu có thể ước cho hiện tại,
Em sẽ ước đừng bao giờ có quá khứ ngọt ngào...
Sự ngọt ngào khiến trái tim em đau, khiến em rơi lệ
và khiến cuộc sống của em thay đổi.”
Quá khứ ngọt ngào, đó là những dòng chữ, những lời nói ngọt đến xao lòng của họ- những người con trai mà An chưa từng gặp ngoài đời, ấy thế mà nó vẫn tin, vẫn vui vì những lời nói ấy để rồi đến cuối cùng ngẫm lại gặm nhấm nỗi đau “ngọt ngào”.
Thế nào là một người yêu lí tưởng? Mỗi người có một định nghĩa riêng cho mình. Đối với An, một người yêu lí tưởng là người luôn biết lắng nghe, biết chia sẻ, âm thầm cho nó những điều nó cần nhưng nó không biết là nó cần điều ấy, chấp nhận nó dù nó có không bằng những cô gái khác và hơn hết là chưa bao giờ nói yêu người con gái nào.
Phải rồi, một người dành riêng cho nó mà thôi. Khối óc non nớt của một cô bé 15 tuổi khao khát điều ấy nhưng nó không muốn tìm kiếm, bởi điều gì của nó sẽ thuộc về nó. Và lần đầu tiên nó nghe câu “Chồng yêu vợ” từ một cậu bạn online.
“Đùa thôi, cậu ta đùa thôi” - nó nghĩ vậy và định sẽ không nhớ gì về câu nói ấy. Nhưng sao không thể thế này, nó luôn nghĩ về cậu ta - mọi lúc, mọi nơi. Rồi nó quyết định hỏi cậu ấy.
“Những gì chồng nói với vợ là thật chứ?”
“Nói gì cơ? Chồng không hiểu, vợ nói rõ hơn đi!”
“Chồng nói... chồng... yêu vợ?” Nó nhắn tin mà tay run run.
“Chẳng lẽ vợ không tin chồng? Chẳng nhẽ vợ nghĩ chồng đùa?”
“Không, vợ không có ý đó, chỉ là muốn chắc chắn thôi, vậy còn Phương? Cô bạn chồng thích thì sao?”
“Chồng đã nói đó là người chồng đã từng yêu, còn bây giờ người chồng yêu là vợ... vợ hiểu không vợ ngốc!”
“Hi hi, vợ hiểu rồi!”
Ngọt ngào quá! Giống như phim hàn vậy, nó mỉm cười rồi tự hưởng niềm hạnh phúc một mình, nó nghĩ... MÌNH ĐÃ YÊU!
Bụi hồng nhỏ trước cổ sổ nhà nó đang nở những bông hồng bé li ti, đơn giản nhưng đẹp đến lạ thường, giống như tình cảm đang ngự trị trong lòng nó, “simple but beautiful”.
“Này cậu, tham gia với tớ cuộc thi này nhá, vui lắm!” - Lượn lờ một lúc trên HM, nó tìm người để tham gia cuộc thi “perfect couple”.
“Thi gì thế? Tham gia kiểu gì?”
“Thế này nhá! Cậu vào...”
Sau một hồi gõ gõ, hai đứa thành một cặp trên HM, rồi cũng không biết từ bao giờ chúng nó gọi nhau bằng vợ-chồng, có đôi lúc nó rất ngượng khi gọi như vậy, nhưng không nghĩ được nhiều như thế, gọi sao cũng được. Nó không biết rằng từ giờ phút ấy nó đã đánh mất chính mình, nó ghét tình ảo, nhưng cuối cùng chính nó đang chìm trong tình ảo lúc nào không hay biết.
Ba tháng trôi qua, nó cảm thấy bất an, lo lắng vì trạng thái của mình lúc này. Nó như lờ mờ tỉnh sau cơn mơ, nhưng chưa thể dậy nổi, nó nghĩ đến cậu ta nhiều hơn, nghĩ nhiều đến mức dường như không còn chỗ cho những thứ khác len lỏi vào suy nghĩ của nó. Nhưng nó cũng tự biết như vậy không tốt, sắp bước vào kì thi, nếu cứ thế này nó sẽ tụt dốc mất. Cậu ấy đã nói gì với nó?
“Vợ à! Sắp tới chồng ôn thi đội tuyển, không online được đâu vợ ạ, cũng ít dùng điện thoại, vợ cố gắng học tốt nha!”
Những dòng chữ lạnh lùng quá, nó cảm giác như mình sắp bị bỏ rơi, bị thả rơi tự do mà không biết khi nào mới chạm đến đất - nó đau.
Thêm một tháng nữa trôi qua, nó quyết định phải nói điều nó đã nghĩ. Vất vả lắm mới hẹn được cậu ấy lên, nó cả khóc cả gõ bàn phím.
“Mình dừng lại đã nhé, được không?”
“Vợ nói vậy là có ý gì?”
“Vợ muốn mình dừng lại chuyện tình cảm, được không?”
“Tùy vợ thôi, nếu vợ muốn!”
Mắt nó mở to hơn để đọc dòng chữ ấy, dường như nước mắt đã trào mờ gần hết cái nhìn của nó, cứ như bình nước bị nứt, nước mắt cứ trào ra rồi rớt xuống, lăn dài hai má nó, rớt xuống môi nó mặn chát, rồi cằm và cổ.
“Ờ! Thôi mình out, chúc bạn học tốt”
“UK! Mình cũng chúc bạn học tốt”
Nhanh như gió, nó rút luôn dây cắm nguồn của vi tính rồi lên giường nằm chùm chăn khóc, nó khóc nấc lên, khóc như chưa bao giờ được khóc.
Mối tình đầu đến và đi thật nhẹ nhàng, không xung đột, nhưng trong lòng nó lại đang có gì đè nặng rồi cứa vài đường đau đớn lạ lùng.
GreenStar