Yêu thương trở thành xa lạ
Em không hề khóc lúc anh từ chối tình cảm của em. Em cũng cho rằng nỗi đau sẽ chẳng bao giờ chạm tới được trái tim em, vì như anh nói: Biết đâu một ngày em nhận ra chỉ là đang cảm nắng. Thu qua, đông tới, để rồi anh và em từ thân quen trở nên xa lạ. Có phải chỉ vì em đã nói yêu anh?
Trên đời này, vốn dĩ có rất nhiều việc khi đã thực hiện rồi lại khiến con người ta vô cùng ân hận, giống như việc em đã nói yêu anh. Không phải vì lo sợ em chỉ sở hữu những cảm xúc thoáng qua đối với anh mà vì em sợ cái cảm giác lúc này, gần mà như xa, bình thản nhưng vô cùng gượng gạo. Chỉ tại vì em đã chót nói yêu anh?
Lời nói ra rồi như bát nước đổ đi, nhưng nước kia em đã đổ xuống đất nóng để rồi bốc hơi như chưa từng tồn tại mối quan hệ thân thiết giữa em và anh. Người ta vẫn nói đã yêu thì khi chia tay, không thể làm bạn nữa. Em và anh đâu phải như vậy, chỉ là em đơn phương yêu anh, em nói cho anh biết tình cảm của em giữa một ngày đông gió buốt vì nghĩ rằng anh sẽ cần một ai đó bên cạnh. Nhưng người anh cần không phải là em. Anh cố gắng để em không cảm thấy sự tổn thương, nhưng tự em đã gây tổn thương cho mình bằng cách cố tỏ ra bình thường như trước. Em vẫn luôn mỉm cười, vẫn gọi anh lúc em cần, vẫn nghĩ về anh lúc em thấy nhớ... Nhưng tất cả chỉ là em đang cố che giấu cảm xúc thật của mình mà thôi.
Trên đời này, nếu người mình yêu cũng yêu lại mình thì đó được xem là kỳ tích. Tình yêu đầu của em đã thất bại và dĩ nhiên nó không phải là kỳ tích, nó chỉ là dấu tích của một vết sẹo khó phai nằm trong trái tim em. Em đang cố giấu đi, đang cố chữa lành, nhưng mọi chuyện không hề dễ dàng, bởi em vẫn còn yêu anh, bởi anh vẫn luôn ở ngay đây - phía bên ngực trái của em.
Yêu thương làm gì để rồi trở thành xa lạ? Em đã tự hỏi mình như vậy, nhưng không có câu trả lời. Có lẽ đó là định mệnh, là cái duyên em phải gặp rồi lại phải buông tay.
Đường đi có thẳng, cũng lắm gian nan.
Yêu thương có đầy, cũng thành xa lạ.
GreenStar