Ly kem dâu ngọt ngào
Nó chợt nhận ra một điều: “Ly kem dâu PynZjn sẽ mãi ngọt ngào, như tình cảm Pyn dành cho nó vậy, Pyn sẽ không bao giờ bỏ rơi nó”...
Đến tận bây giờ, nhiều khi nó vẫn tự hỏi tạo sao Khoa lại xuất hiện trong cuộc đời của nó… Có lẽ đó là vị ngọt của đủ loại hương vị trong ly kem trái cây. Hay đúng hơn, đó là vị ngọt của dâu…
Mỗi ngày đối với nó là một niềm vui. Từ sáng sớm, nó đã được đánh thức bởi tin nhắn của Pyn – biệt danh nó gọi Khoa. Pyn luôn cùng rủ nó đi tập thể dục, ăn sáng và cùng nhau học bài. Pyn luôn mang đến cho nó nhiều niềm vui, đôi khi sự quan tâm nhẹ nhàng của Pyn làm nó cảm thấy lòng mình ấm áp. Gió thổi ngang qua, nó không hề thấy lạnh, gió thật vô tư… Chả hiểu bao giờ nó yêu cảm giác được có Khoa bên cạnh, và nó thường thắc mắc rằng đối với Khoa, nó có tầm quan trọng như thế nào…
Chiều thứ bảy, Khoa hay rủ nó đi ăn kem tại quán kem Zjnny. Khoa thích cái quán này, thích luôn cái tên của nó, và Khoa gọi tên nó là Zjnny.
- Zjnny thích ăn kem dâu à? Còn Pyn thích ăn kem sô cô la hơn, dâu chua lắm!
- Đâu có, ngọt mà, Linh thấy ngọt.
- Gọi là Zjnny đi, như Linh gọi Khoa là Pyn ý, cho vui.
- Ừ - Nó cười, chợt thấy Pyn sao mà trẻ con quá.
Pyn múc một muỗng kem dâu của nó đút vào miệng, chợt lè lưỡi, rồi Pyn múc một muỗng kem sô cô la, bảo nó “A”. Nó phì cười, muỗng kem chưa vào tới miệng thì Pyn rụt lại, đút tọt vào miệng cậu ấy. Nó nhăn mặt, hai đứa cười đùa vô tư.
Cứ tưởng rằng ly kem dâu sẽ ngọt ngào mãi mãi. Ai ngờ có một ngày nó bỗng chua đi, chua kinh khủng.
Đó là ngày mà Pyn không còn qua rủ nó đi ăn kem nữa, chiều thứ bảy đó, nó một mình ở nhà, cô đơn lạc lõng, điện thoại và nhắn tin không thấy Pyn trả lời. Mấy đứa bạn bảo Pyn thích nhỏ Nga bên A1, Pyn trở nên xa lạ, trái tim nó thoáng nhói đau… Mở bài hát “Because I’m weary”, tâm hồn nó nhợp một nỗi cô đơn trống trải. Ba mẹ đi hết cả rồi, nó chỉ còn có mình Pyn là bạn thân nhất, giờ đây, chả lẽ Pyn cũng bỏ nó mà đi sao? Căn nhà vắng người, nó ôm một con gấu bông, nhắm mắt cố tìm lấy một giấc ngủ.
Lâu lâu gặp nhau, Pyn chỉ nháy mắt cười, nụ cười chua chát. Nó đã nhận ra được khoảng cách của nó và Pyn. Hình như cô bạn Pyn để ý tên là Nga. Nó buồn kinh khủng. Ngồi trong lớp học thêm Toán buổi tối, nhìn chỗ trống của Pyn, nó khẽ thở dài. Chắc giờ này Pyn và Nga đang đi dạo chơi đâu đó. Cô giảng say sưa nhưng nó dường như không nghe thấy gì hết. Tối nay Pyn không đi học, mới nghĩ đến đó tự nhiên mắt nó cay xè, hai giọt nước mắt rơi dài trên má nó lúc nào không hay. Khóe mắt ướt. Giá như nó có thể hiểu được chính nó lúc này. Tại sao chứ? Chả lẽ nó đã mất Pyn thật rồi sao?
Cảm giác của nó lúc này như một mớ hỗn độn đan chéo nhau. Tan học, nó lang thang trên đường. Nhận được tin nhắn của Pyn:
“Mai 2h chiều tại quán cũ nhé. Hì. Chúc Zjnny ngủ ngon”
Nó nhắm mắt, thở dài nhẹ nhõm. Thời tiết se lạnh. Nó chụm các ngón tay lại và thổi nhẹ.
Lại một buổi chiều thứ bảy, vẫn quán kem quen thuộc. Nó đến sớm, chọn cho mình một cái váy len đẹp nhất, quàng cái khăn quàng cổ Pyn tặng nó trong đêm Giáng sinh. Nó có linh cảm đây không chỉ là một buổi hẹn bình thường. Nó gọi trước một ly kem dâu. Nó nhìn ly kem trước mặt, có đôi chút lo lắng, nhìn ra ngoài cửa sổ, mấy con chim chích chòe vô tư hót, gió vô tư thổi, vài giọt mưa lất phất vội vàng.
Pyn đến, Pyn vừa đi vừa nhảy chân sáo, một vẻ vô tư hồn nhiên đến lạ lùng, Pyn nhìn nó cười:
- Zjnny đến sớm thế?
- Ừ.
Pyn đút hai tay vào túi quần, gọi cho mình một ly kem sô cô la muôn thuở. Pyn múc một miếng kem bự thản nhiên cho vào miệng, nháy mắt cười nhìn nó.
Hít một hơi thật sâu, nó lấy hết bình tĩnh hỏi Pyn:
- Nga đâu rồi?
Nó ngước đi chỗ khác, mắt lại khẽ cay cay. Nó cảm nhận được vị chua của kem dâu tan dần trong miệng. Chua quá.
- Sao tự nhiên lại hỏi Nga? – Pyn nheo mắt nhìn nó
Câu hỏi của Pyn làm tim nó nghẹn lại. Bàn tay của nó khẽ run lên, nó cố chớp mắt liên tục để ngăn dòng nước mắt đang chực trào ra. Pyn ngập ngừng nhìn nó:
- Zjnny sao vậy? Sao mắt đỏ hoe thế? Có chuyện gì à?
- À, bụi ấy mà - Nó nói dối.
- Ơ. Zjnny buồn Pyn lắm hả? Mấy bữa nay tại Pyn bận, thui cho Pyn xin lỗi nha – Pyn cười.
- Pyn bận gì? – Nó đưa đôi mắt long lanh nước hồi hộp nhìn Pyn.
- Hì, chút nữa sẽ biết ngay.
Pyn nháy mắt nhìn nó đầy tinh nghịch, và trong giây phút ngắn ngủi đó, nó chợt hiểu Pyn không hề rời xa nó.
Quán kem đang yên lặng bỗng phát nhạc. Là bài hát “Because I’m stupid” mà nó yêu thích và thường nghe trước khi đi ngủ. Nó thoáng ngạc nhiên, cô phục vụ quán bước ra, trên tay cô là một ly kem - cực - dễ - thương được kết hợp giữa hương vị dâu và sô cô la độc đáo. Chính giữa ly kem còn có dòng chữ “Pyn thích Zjnny”.
Khỏi phải nói, nó đã ngạc nhiên và xúc động đến mức nào, nước mắt nó lại chực rơi, nhưng là những giọt nước mắt hạnh phúc. Pyn ngẩn ra nhìn nó, rồi vươn người lau đi những giọt nước mắt trên mặt nó. Pyn nhanh nhẹn đỡ lấy ly kem, dùng thìa múc lên, nhìn nó chờ đợi:
- Nào, há miệng ra… A
Wow, khỏi phải nói, kem ngon tuyệt. Vị ngọt và chua của dâu hòa lẫn với một chút đắng của sô cô la. Pyn nháy mắt cười:
- Từ giờ trở đi kem dâu sẽ không bao giờ chua nữa, Zjnny không phải lo nhé.
Ly kem này là do chính tay Pyn tự làm tặng cho Zjnny đó. May là nhờ bạn Nga bên A1 tận tình hướng dẫn cho, bạn ấy làm ngon lắm, phải năn nỉ kì kèo mãi mới được nhá.
Mặt nó bỗng đỏ bừng lên, hai tay run run. Pyn nắm lấy tay Zjnny, ủ sâu trong đôi bàn tay ấm áp của cậu ấy. Vậy là nó đã hiểu ra được tất cả, lí do Pyn tránh mặt nó mấy tuần nay. Một sự bất ngờ ngọt ngào. Pyn đặt tên cho ly kem dâu – sô cô la ngọt ngào ấy là kem dâu PynZjn. Nó chợt nhận ra một điều: “Ly kem dâu PynZjn sẽ mãi ngọt ngào, như tình cảm Pyn dành cho nó vậy, Pyn sẽ không bao giờ bỏ rơi nó”.
Chiều thứ bảy, gió vô tư thổi ngang qua, vô tư quá. Chim ríu rít ngân nga một bài ca không tên nào đó, và trên con đường, đôi bạn đang cầm tay bước đi.