Chỉ cần tin và yêu (Kỳ 2)
Tôi ghét chính tôi những lúc thế này, suy nghĩ chẳng bao giờ thắng nổi mồm miệng của tôi. Nhưng lỡ rồi, rút lại không được, trong lòng muốn khóc ròng khi nhìn thấy nụ cười mãn nguyện của Rick.
Ăn bánh mì, uống thuốc xong, tôi lên giường, nằm lăn qua, lăn lại mãi vẫn không ngủ được. Ngoài trời vẫn nghe tiếng gió rít liên tục dù căn nhà này rất kiên cố, dĩ nhiên tôi không tắt đèn trong phòng. Một hồi vật lộn với sung sướng, tôi nằm ngửa, mở to mắt nhìn lên trần, nó thật đẹp. Kiến trúc căn nhà này được thiết kế và xây dựng theo phong cách châu Âu nên mọi đường nét đều mang vẻ cổ điển, huyền bí. Tôi lại tưởng tượng đến câu chuyện Alice ở xứ sở thần kỳ, có lẽ giờ đây tôi đang thu nhỏ trong căn phòng rộng lớn, trên chiếc giường to và mọi thứ đồ trong phòng cũng bự thật bự. Tôi nhắm mắt lại, tiếp tục tưởng tượng rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
2 giờ sáng, thường là mốc thời gian tỉnh dậy của tôi. Đúng như thói quen, tôi mở mắt bất thình lình và cảm thấy rờn rợn ánh đèn ngủ màu xanh. Tôi ngồi bật dậy, phi nhanh đến công tắc rồi bật đèn lên. Nguy hiểm quá, tôi quên bấm chốt cửa. Sau khi gật gù hài lòng với việc bấm chốt, tôi cà nhắc quay lại giường. Đang định ngả tấm lưng đáng thương xuống giường đệm êm ái thì có tiếng gõ cửa phòng. Tôi giật mình, ngồi im lặng lắng nghe.
- Chị khó ngủ à? Có cần gì nữa không?
Thì ra là Rick, cậu ta làm cái quái gì mà giờ này chưa ngủ.
- Không! Tôi ngủ rất ngon. Tôi không cần gì nữa cả.
- Vậy sao chị không tắt đèn đi.
- Tắt đèn tôi không ngủ được, tôi phải để đèn mới ngủ được.
- Vậy... Chúc chị ngủ ngon.
- Ừ, cậu cũng đi ngủ đi, giờ này... À, ôn thi hả? Vậy ráng học nhanh rồi ngủ đi nha.
Tôi vừa nói vừa bò lên giường, nằm ngửa ra. Khi cái bóng trước cửa không còn nữa, tôi thả lỏng cơ thể, nhắm mắt để lại tìm kiếm giấc mơ có chàng hoàng tử của mình.
...
Phải mất ba ngày chân tôi mới ổn hơn, nhưng có một vết bầm to tướng ở bắp chân. Chẳng hiểu sau vụ đó tôi bị
ám ảnh hay sao mà cứ mỗi khi tan học, tôi bắt gặp một dáng người giống Rick phóng xe ngang qua cổng trường tôi. Dạo gần đây cũng cứ có cảm giác ai đó theo mình mỗi khi đi dạy kèm cho Ken về. Nhưng cũng không có gì xảy ra với tôi. Có thể là một ai đó cùng đường cũng nên, nhưng cứ thường xuyên như vậy cũng sợ chết đi được.
Hôm nay tôi đến nhà Ken sớm hơn mọi khi vì tối sẽ về sớm, mai tôi có buổi kiểm tra. Ken đang ăn một tô cơm to tướng. Tôi phì cười khi nhìn nó ăn như thằng chết đói, nó cũng phụt hết cơm ra ngoài khi nhìn thấy tôi.
- Ơ... Sao cô Kim đến sớm vậy? 7h mới học cơ mà? Giờ mới có 5 rưỡi.
- Tối nay cô về sớm. Mai cô kiểm tra nên cần phải học bài. Ủa mà sao ăn tối sớm thế?
- Đâu có đâu cô, Ken ăn cơm trưa đó. Ba mẹ đi làm không về, anh Rick đi học cũng không về, Ken lười nấu mà cũng không thích ăn ngoài nữa. Lấy cơm nguội ăn đại.
- Trời ạ! Ngày nào cũng vậy hả?
- Không ạ, chỉ khi nào anh Rick đi học cả ngày thôi. - Rồi nó cúi mặt lủm bủm - Nhưng cũng phải 3 đến 4 ngày trong tuần phải như thế.
Tự dưng tôi thấy Ken đáng thương. Hình như nhà giàu nào cũng thế, những đứa con sẽ cô độc lắm. Chẳng bù cho gia đình tôi, dù bố mẹ có đi xa vài ngày thì cũng rối rít gọi điện cả chục lần một ngày. Hơn nữa trước lúc đi, mẹ sẽ nấu cho chị em tôi một nồi thịt kho tàu hoặc nồi cá kho để tiện có thức ăn ngay.
- Hôm nay học trễ chút nha.
- Cô lại đi đâu ạ?
- Nhà có gì trong tủ lạnh không? Cô sẽ nấu cơm cho Ken ăn chứ ăn vậy sao lớn nổi, lại dễ đau dạ dày nữa.
Mắt nhóc Ken sáng rực lên nhìn tôi. Tôi cảm thấy mình như bà tiên xuất hiện đúng lúc để cứu cậu bé Ken đáng thương. Nó dẫn tôi xuống phòng bếp, mở tủ lạnh rất nhiều đồ ăn, tự dưng bụng tôi cũng sôi lên. Thôi thì cũng mới chỉ ăn qua loa gói mì, nấu cơm tôi với Ken ăn luôn vậy. Mà không được, như vậy tùy tiện quá.
- Cô nấu cơm xong, ăn chung với Ken luôn nha, Ken ăn một mình không thế vui.
Lòng tôi mở hội đánh trống, chẳng mấy khi nhóc Ken làm hài lòng tôi, vậy thì dại gì từ chối. Giả bộ suy tư, tôi cau mày một lúc.
- Thôi được rồi, để Ken ăn một mình cũng tội thiệt. Vậy cô nấu cho hai người... Ơ mà còn ba mẹ Ken với Rick thì sao?
- Ba mẹ đi tiếp khách, ăn nhà hàng rồi cô ạ. Cô nấu luôn phần anh hai đi cô, tí anh đi học về ăn chung luôn.
Tôi ậm ừ, mở tủ lạnh lấy đồ ăn, còn nhóc Ken lấy gạo nấu cơm. Căn bếp này khác với nhiều căn bếp tôi nhìn thấy. Thì cũng phải thôi, tôi nhìn thấy những căn bếp của nhà bình thường, còn đây là của một căn biệt thự nhà giàu. Lắm lúc tôi thấy mình so sánh ngu ngốc quá chừng.
Tranh thủ một công đôi việc, tôi vừa nấu ăn vừa hỏi nhóc Ken những câu hỏi ôn lại bài, có vẻ như nó cũng hào hứng với cách học này. Lâu lâu nó ngửa mặt lên, hít hít mùi thức ăn rồi khen tấm tắc dù chưa được ăn.
- Trời ơi cô Kim nấu ăn ngon quá! Anh hai nấu dở hơn cô nhiều.
- Thật hả? - Tôi thấy vui lắm.
- Thật mà. Hôm trước chẳng phải cô cũng ăn thử cháo anh hai nấu rồi còn gì.
- Ơ... Hôm nào?
- Cái hôm cô bị sốt ấy ạ. Dở lắm phải không cô?
Tự dưng tôi chết lặng. Thì ra Rick có nấu cháo như mong muốn của tôi. Một đoạn ký ức ùa về, những cử chỉ, hành động và lời nói của Rick dội về, tim tôi bỗng đập loạn xạ lên trong lồng ngực.
- Cô Kim! Canh sôi rồi kìa.
Tôi giật mình, quay lại lóng ngóng động trúng thành nồi. Tôi á nhẹ một tiếng, nhận ra mình đã bị bỏng, nhưng vẫn cố gắng nấu xong nồi canh.
6 giờ 30, Rick về đến nhà, cơm cũng đã dọn ra. Tôi và Ken ngồi tranh thủ ôn bài. Chẳng biết cảm xúc của Rick lúc đó thế nào, nhưng mắt cậu ta lại đỏ lên như lúc dưới mưa. Tôi giục cậu ta thay đồ để ăn tối. Thật ngại quá, phải giải thích vụ vì sao tôi cũng có mặt trong bữa tối này. Nhưng chưa kịp mở lời thì Rick đã ngước lên nhìn tôi, nói trước.
- Cảm ơn chị đã nấu bữa ăn này. Lâu lắm rồi mới được ăn ngon như vậy.
- Đúng đó cô. Anh hai nấu ăn dở ẹc. Cô thường xuyên nấu cho Ken ăn nha.
Tôi cảm thấy nóng bừng hai má, vừa ăn vừa cười tủm tỉm. Tôi cũng muốn ngày nào cũng được nấu ăn thế này, đỡ phải ăn mì gói, mà lại có không khí của gia đình. Ôi cái trí tưởng tượng quá đáng của tôi, nếu không kiềm chế thì tôi sẽ bật cười sung sướng trước mặt hai anh em nhà họ mất. Tôi lên giọng, tỏ vẻ nghiêm túc.
- Không có gì đâu, tại thấy nhóc Ken ăn uống không đàng hoàng nên cũng muốn nấu gì đấy cho nhóc ăn. Nếu hai đứa thích thì khi nào rảnh, chị nấu tiếp cho.
Tôi tự thấy phục khả năng che giấu cảm xúc thật của mình. Thật ra thì ý tôi là: nhờ hai đứa mà chị được ăn ngon, cứ thế này mỗi ngày nha. Nhưng như vậy mất mặt lắm. Dù sao tôi vẫn thông minh chán.
Dự định về sớm của tôi không thành. Vẫn là 9h mới ra về được. Nhưng thôi không sao, bù lại được bữa ăn ngon. Tôi dắt xe ra khỏi cổng, hít thật sâu để sẵn sàng tinh thần vượt qua bóng tối đáng sợ. Đi được một đoạn, lại là cảm giác có ai đó đi theo, tôi đi nhanh thì nó cũng đi nhanh, tôi chậm lại nó cũng chậm lại. Tiếng xe ga đều đều phía sau tôi. Vẫn không dám nhìn ra phía sau, mà cái gương chiếu hậu của xe tôi thì sau khi tông phải một vị nào đấy, nó bị gãy, tôi tiếc tiền nên lấy keo dán lại, giờ nó cứng ngắc không thể sử dụng được.
Liều ăn nhiều. Nghĩ vậy, đợi tới đoạn đường đông người, đường thẳng, không có đường hẻm, tôi dừng xe đột ngột, quay lại phía sau. Cặp kính cận làm khó tôi, nhưng cũng lờ mờ nhìn thấy đối tượng đang dừng lại cách tôi khoảng 5m. Tôi xuống xe, lấy hết khí thế đi lại chỗ chiếc xe đang dừng theo kia. Nheo cặp mẳt sau chiếc kính cận, tôi ngạc nhiên không thốt nên lời. Là Rick.
- Cậu đi theo tôi đấy à?
Cậu ta nhìn tôi, không nói gì.
- Cậu nhìn cái gì? Theo tôi làm gì? Có phải một tuần nay cậu theo tôi về đến phòng trọ phải không?
Rick lại không trả lời. Nhưng cậu ta gật đầu. Tôi không hiểu vì sao lại thế, nhưng tôi không thích điều đó. Đẩy nhẹ vào vai Rick, tôi nói nhỏ nhẹ nhất có thể:
- Cậu về đi. Tôi không biết cậu theo tôi vì lý do gì, nhưng đừng có đi theo nữa.
Rick đột ngột nắm lấy cổ tay tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi. Bàn tay của chàng trai trẻ ấm nóng, tôi cảm thấy cổ tay mình ran rát.
- Á đau. - Tôi nhăn mặt, khẽ thốt lên.
- Chị sao vậy? Tôi làm chị đau sao?
Rick buông lỏng tay ra, dưới ánh đèn cao áp, tôi và cả Rick nhận ra một vết đỏ trên cổ tay tôi. Tôi nhớ ra đó là chỗ bị bỏng, giờ thì đang rất rát.
- Chị lại bị thương rồi. - Cậu ta nhìn xung quanh - Chị đợi tôi một chút. Đưa chìa khóa xe của chị đây.
Tôi không hiểu, nhưng cũng đưa cho cậu ta. Cậu ta dắt xe tôi vào một quán sửa xe gần đấy, nói gì đó với chủ tiệm rồi đưa tiền cho ông ta. Sau đó trở ra, đi về phía tôi.
- Cậu làm gì vậy? Sao lại dắt xe tôi vào đấy? Xe có bị hỏng gì đâu.
- Xe vào đấy thì ắt sẽ có chỗ hỏng, cần phải sửa. Chị lên xe tôi chở chị về.
Cậu ta đang trả ơn tôi vì bữa ăn sao? Đúng là cách sống của bọn nhà giàu, không muốn nợ nần ai. Tôi cảm thấy bực mình, quay ngoắt đi về phía hiệu sửa xe.
- Chú ơi! Cho con xin cái xe này.
- Xe của ai mà xin? Của cậu kia vừa dắt vào đây sửa mà.
- Dạ, xe của con. Cậu ta tự tiện dắt xe của con vào đây, mà xe không bị hỏng gì cả.
Nét mặt ông chủ có vẻ khó xử. Tôi cũng biết nếu cái xe này đem ra sửa thì sẽ phải sửa rất nhiều chỗ, nhưng tôi không thích nó nằm trong tiệm sửa xe vào lúc này. Nhất quyết phải lấy nó ra và đi về, để cho tên nhà giàu kia mắc nợ tôi suốt đời.
- Chìa khóa xe của con đâu? Nếu có chìa khóa thì mới biết được đây có phải xe của con không.
- Dạ đây... Ơ...
Lúc này mới nhớ ra chìa khóa đang nằm trong tay Rick, tôi lại chẳng đem theo chìa phụ.
- Đưa chìa khóa đây cho tôi!
- Chị lên tôi đưa chị về. Đừng trẻ con như vậy, chỉ là tôi muốn đưa chị về thôi, không có ý gì khác đâu.
- Chẳng phải vì tôi nấu ăn cho anh em cậu nên cậu mới thế này sao?
- Không phải! Tuyệt đối không phải!
Cậu ta lại một lần nữa nhìn chằm chằm vào mặt tôi như muốn chiếu tướng. Thật đáng sợ. Nhưng chuyện có đơn giản như Rick nói? Rằng chỉ là muốn đưa tôi về? Mà cũng có thể lắm, cậu ta còn nấu cháo cho tôi thì đưa về cũng là một hành động galant đáng làm thôi.
- Thôi được! Nhưng ngày mai tôi làm sao lấy xe về? Mà cậu đưa chìa khóa đây cho tôi.
- Mai tôi sẽ đến chở chị ra lấy xe về. Về đến nơi tôi đưa chìa khóa cho, cứng đầu như chị ai mà tin được, biết đâu cầm được chìa khóa, cô lại không chịu lên xe tôi.
- Cái cậu này... Tôi mà trẻ con như vậy à?
Cậu ta đoán trúng tim đen của tôi rồi. Thôi thì trời không nghe đất thì đất phải chịu trời. Tôi leo lên xe, ngồi xa cách cậu ta một khoảng. Nhưng cái xe của cậu ta đằng sau cao hơn đằng trước, đi được một đoạn tôi lại cứ bị trượt về trước. Tôi đặt hai bàn tay lên lưng cậu ta, đẩy nhẹ để giữ khoảng cách an toàn. Ai mà tin được bọn nhà giàu lắm chiêu trò này, không cẩn thận là tiêu đời.
Những lúc thế này tôi cảm thấy mình không còn là một cô nàng Nhân Mã nữa mà biến thành Nhân Mã lai Ma kết. Cái tính suy diễn thái quá và phòng thủ ở mọi mặt trận. Thế cũng tốt thôi, để tránh ân hận về sau.
- Đến nơi rồi, cậu đưa chìa khóa cho tôi!
Rick đặt chìa khóa vào tay tôi, tôi quay lưng đi vào.
- Kim! Chị đợi tôi một lát được không?
- Làm gì? - Tôi quay lại.
- Đợi tôi 5 phút thôi. Xin chị đấy!
Nói rồi cậu ta quay xe, phóng đi mà tôi chưa kịp trả lời có đồng ý đợi hay không. Nhưng thôi, đợi thêm 5 phút cũng chẳng chết ai, lỡ đâu không đợi, hôm sau đi dạy cậu ta lại làm khổ tôi. Phải nhịn. Không biết có phải tôi xem phim tình cảm lãng mạn quá nhiều hay không, nhưng trong suy nghĩ của mình, tôi vẫn tin có những câu chuyện tình đẹp như trên phim. Mà tôi cá chắc có đến 90% các cô nàng hay xem phim tình cảm như tôi đều tin một ngày sẽ xuất hiện trước mặt họ một anh chàng đầy đủ tố chất mà họ mong muốn. Sớm hay muộn cũng sẽ có, cô nàng nào không đợi được thì sẽ ngậm ngùi mà vứt bỏ niềm tin. Còn những cô nàng như tôi, nếu chờ mãi mà không xuất hiện thì vẫn có một anh chàng tên FA ở bên cạnh. Nghĩ cũng hơi phiêu, nhưng còn trẻ thì nên tin và chờ đợi. Tôi cũng nói rồi, bao giờ đến 30 tôi cũng sẽ như mấy cô nàng vứt bỏ niềm tin nếu không tìm được chàng hoàng tử của tôi.
Cuối cùng cậu ta cũng quay lại.
- Cậu đi đâu mà bảo tôi chờ cậu?
- Chị cầm lấy, nhớ bôi thuốc vào vết bỏng rồi dán chỗ bỏng lại. Chị hậu đậu quá, làm người khác phải lo lắng.
- Ơ ơ... Cái cậu này! Tôi bắt cậu phải lo cho tôi bao giờ. Tôi không sao, cậu cầm thuốc về mà dùng. Còn nữa, mai khỏi qua đón tôi, tôi đi với bạn đến tiệm lấy xe là được. Rồi đó! Về đi!
- Điên mất thôi! Cầm lấy đi!
- Cậu đang nổi đóa với tôi đấy à? Nên nhớ tôi hơn cậu 4 tuổi, dù cậu là con nhà giàu, nhưng cũng không có quyền sai bảo tôi. Tôi là bậc chị, cậu hiểu chưa.
Tôi nói như thét vào mặt cậu ta, nhưng Rick vẫn không nổi cáu lại, đôi mắt ấy cứ nhìn tôi.
- Hình như... Tôi thích chị mất rồi.
Ôi trời, cậu ta cũng xem phim tình cảm nhiều lắm đây. Lại còn dám nói thẳng ra như trong phim. Thật không thể tưởng tượng nổi.
- Cậu... Cậu điên à? Đi về đi! Về học bài rồi thi đậu đại học đi, đừng có đứng đó mà lảm nhảm kiểu như phim Hàn. - Tôi quay đi, lẩm bẩm - Bọn trẻ bây giờ nhiễm phim ảnh quá đi mất.
Một bàn tay nắm lấy cánh tay tôi kéo lại rồi vòng tay ôm tôi từ phía sau. Tôi rùng mình, nghĩ rằng mình phải quay lại nện cho tên láo toét kia một trận. Nhưng cả cơ thể tôi cứ mềm nhũn ra, đến nỗi nếu cánh tay ấy không giữ chặt, tôi sẽ té mất thôi. Tôi nghe cả tiếng trái tim đập dồn dập trong đêm tối, là của tôi hay của Rick thì tôi cũng không xác định được nữa. Tôi quay đầu lại, bờ môi tôi chạm vào bờ môi của một người khác, hơi thở ấm nóng đến mụ mị cả người. Tôi đang hôn sao? Là đang hôn thật sao? Nụ hôn đầu của tôi ở cái tư thế trời ơi, đất hỡi thế này ư? Đến phát khóc mất thôi. Nhưng nụ hôn ấy đã tiếp sức mạnh cho tôi, người tôi có sức hẳn, quay nhanh người, tôi thoát được khỏi vòng tay của Rick.
- Cậu bị điên à?
- Phải, tôi bị điên rồi. Tôi điên vì cô gái bướng bỉnh, cứng đầu, hậu đậu như em. Tôi điên vì em cứ thật đặc biệt trước mặt tôi. Tôi điên vì tôi... Tôi thích em.
- Cậu nghĩ tôi sẽ tin những lời ngon ngọt của một đứa công tử như cậu sao? Quên đi! Cảnh này trên phim nhiều rồi. Tôi cảnh cáo cậu, còn hành động như vậy nữa, tôi nói với ba mẹ cậu.
Tôi trừng mắt nhìn cậu ta đầy thách thức, nhưng cả cơ thể đang run rẩy, tim vẫn đập loạn xạ lên. Cậu ta lại tiến gần về phía tôi, tôi đi giật lùi. Cho tới khi tôi bị dồn vào bờ tường bên đường, cậu ta nắm lấy cánh tay tôi đưa lên, tôi nhắm mắt, cúi mặt né tránh điều mà tôi đang tưởng tượng. Rồi cảm giác có gì đó man mát chỗ cổ tay, mở mắt ra, tôi thấy Rick đang bôi thuốc vào vết thương cho tôi. Cậu ta xử lý nhanh gọn và cẩn thận. Chẳng hiểu sao tôi cứ ngoan ngoãn đứng dựa vào tường cho cậu ta chăm sóc vết thương, rồi giọng trầm ấm của cậu cứ thế trôi vào tai tôi, tan đến từng tế bào cảm xúc.
- Chị hậu đậu lắm, cũng không phải người con gái giỏi giang, nhan sắc gì. Nhưng tôi không hiểu sao mình lại có cảm xúc mạnh đối với chị như vậy. Tôi cũng đã cố gắng gạt bỏ thứ tình cảm này, nhưng chị cứ tồn tại trong tâm trí của tôi, có muốn gạt đi cũng không được. Tôi biết, tôi biết chị hơn tuổi tôi, tôi cũng biết chị khác biệt với thế giới của tôi. Nhưng tôi xin chị đừng coi tôi là một đứa trẻ, dù không đón nhận tình cảm của tôi ngay lúc này thì cũng hãy cho tôi cơ hội, đừng gạt tôi ra khỏi thế giới của chị.
Dứt lời cũng là lúc băng bó xong vết thương. Rick thả tay tôi ra, quay người bước đi rồi lên xe phóng thẳng. Tôi đứng lại còn chưa hoàn hồn. Những gì tôi vừa được nghe có thật không? Không phải là tôi đang mơ giấc mơ trong phim chứ? Cậu ta không đùa cợt với tôi chứ? Ôi trời ơi, tôi muốn phát điên mất thôi. Đi ngủ, phải ngủ một giấc để quên đi tất cả. Đúng, ngày mai trời lại sáng.
Đã hơn 1 giờ sáng, tôi không sao chợp mắt được. Đúng là như phim thật, chẳng lẽ con trai con nhà giàu ai cũng tự tin thế sao? Tôi ấm ức không chịu được! Tại sao là cậu ta chủ động mọi thứ mà không phải là tôi? Tôi đã tự hứa với bản thân mình là khi nào tôi tìm được hoàng tử của mình, tôi sẽ chủ động tấn công chứ không để tình thế bị động như các nhân vật nữ chính trong phim Hàn. Ấy vậy mà... Kim ơi! Mày ngu quá! Nhưng... Tại sao cậu ta lại thích tôi? Tôi có làm gì tốt đẹp đâu? Đúng là chỉ toàn những chuỗi hành động ngu ngốc, hậu đậu diễn ra. Nhưng... Sao cậu ta lại nói tôi đặc biệt? Tại sao...
Cứ thế, đặt câu hỏi thắc mắc thật nhiều, tôi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
...
- Cô ơi! Ngày mai cô mặc đẹp, đừng đeo cặp kính này để đến nhà Ken được không?
- Làm gì Ken?
- Mai sinh nhật Ken. Ken ít bạn lắm, chỉ mời vài người thôi, nhưng Ken muốn cô có mặt trong buổi tối ngày mai.
Thằng nhóc này bắt đầu nói ngọt ngào với tôi từ bữa cơm tối đó. Thiệt tình, ai bảo nhà giàu thì không vì miếng ăn? Chẳng phải chỉ cần bữa cơm là một đứa hay làm tôi tức giận trở nên ngoan hiền sao? Biết thế này tôi nấu cho nó ăn từ trước có phải hơn không. Mấy bữa nay Rick phải học tăng ca nên tôi không gặp mặt cậu ấy. Cũng tốt, biết đâu gặp rồi lại xảy ra những chuyện không mong muốn. Cũng có thể cậu ta thử lòng tôi thôi.
Trong phim vẫn thường thế, bọn nhà giàu rất sợ bị người khác nhòm ngó tài sản, thế nên cứ thử hết cô này đến cô khác. Tôi còn lâu mới mắc bẫy. Nhưng sao trong lòng tôi không cảm thấy dễ chịu chút nào.
...
Hôm nay sinh nhật nhóc Ken, tôi sẽ đến với danh nghĩa là gia sư của nó, nhóc Ken còn muốn khoe với tôi cô nàng cùng lớp mà nó đang để ý. Giờ thì tôi hiểu vì sao nó cứ hỏi tôi mấy câu ngớ ngẩn kiểu như trông nó có nam tính, có quyến rũ hay không. Thế đấy, khi đã biết yêu thì dù muốn hay không, con người ta vẫn sẽ thay đổi.
Thay đổi?
Tôi đang đứng trước gương, đối diện tôi là một cô gái có mái tóc dài xõa ngang lưng, cô ta mặc chiếc váy màu xanh dương và có đôi mắt thật đẹp. Dĩ nhiên, cô ta không đeo kính cận giống tôi. Nhưng... Hình như cô ta... Chính là tôi.
“Tôi đến đón chị nhé!”
Đó là tin nhắn của Rick. Tôi không lưu số, nhưng có lẽ là cậu ta. Vì bạn bè tôi không ai biết tối nay tôi sẽ đi đâu. Muốn đến đón tôi ư? Với danh nghĩa gì đây? Nếu đồng ý dễ dàng thì cậu ta có nghĩ tôi dễ dãi không nhỉ?
“Tôi tự đi đến đó được rồi. Cậu đừng đến đây.”
“Chị xuống đi nhé, tôi đang đợi trước cổng phòng trọ.”
Ôi điên mất thôi, cậu ta đến thật rồi à? Chỉ toàn làm theo ý mình. Thôi cũng được, xem như hôm nay xe hỏng, thay vì phải nhờ bạn chở đi thì có xe ôm miễn phí. Dù sao tôi vẫn hơn tuổi cậu ta, sao phải sợ chứ. Mà tôi có sợ gì đâu nhỉ? Thôi chết, trễ mất rồi.
- Chị vẫn không có gì thay đổi nhỉ? Không sợ nhóc Ken buồn sao?
- Quần jean, áo phông, tóc đuôi gà, kính cận... Vẫn là tôi xinh đẹp của mọi ngày! Nhóc Ken có gì phải buồn chứ!
- Tôi lại còn nghĩ chị sẽ không đeo kính cận nữa cơ. Nhưng... dù sao chị vẫn xinh lắm.
- Dĩ nhiên!
Tôi vênh mặt, ngồi lên xe. Chẳng mấy khi tôi tự cao như thế này, trước giờ vẫn luôn làm đúng vai trò một sinh viên sư phạm, khiêm tốn và nhường nhịn. Nhưng có vẻ như dạo gần đây cậu ta thường ghẹo điên tôi, khiến tôi không hiền thục như trước nữa rồi. Cũng may tôi đã thay đồ. Bọn con trai hay ảo tưởng, nếu thấy một người con gái thay đổi bề ngoài thì chắc chắn sẽ nghĩ sự thay đổi đó là vì mình. Mặc dù thay đổi là vì nhóc Ken, nhưng biết đâu Rick lại nghĩ vì cậu ta. Tốt nhất cứ là tôi mọi ngày. Ôi, cái bản chất Ma Kết của tôi lại lên ngôi mất rồi.
7 giờ tối, tôi có mặt ở tiệc sinh nhật của nhóc Ken. Đúng là nhóc Ken ít bạn bè thật, trong 6 nhóc đến dự, tôi thấy một cô bé tóc tém, đeo kính cận và trông khá cá tính. Hai cô bé khác ăn mặc xinh xắn, tóc dài và có lẽ là con nhà giàu. Chà, không ngờ cũng có lúc tôi lạc vào thế giới của sự giàu sang, không biết nên hạnh phúc hay nên cảm thấy bất hạnh vì gặp phải giấc mơ không phù hợp với mình.
- Hi! Cô Kim! Ơ... Sao cô vẫn đeo kính?
- Bộ cô đeo kính xấu lắm à?
- Không đâu, nhưng không đeo sẽ xinh hơn.
Tôi nghe nhóc Ken nói vậy mà muốn khóc ròng. Vừa cảm động vừa tiếc vì lúc nãy quên chụp lại hình ảnh khác mọi ngày của mình, đãng trí quá.
- Này nhóc! Một trong hai cô bé kia có phải là cô bạn em nói đến không?
Ken lắc đầu, đưa tay chỉ về phía cô bé còn lại. Tôi há hốc miệng, tròn mắt nhìn theo tay nhóc Ken. Không ngờ, chuyện như phim, mà anh em nhà họ giống nhau thật. Thật lòng là ngay lúc này, tôi không biết phải nói gì hơn, mọi sự cứ lồ lộ ra trước mặt tôi như một bộ phim Hàn 3D. Nhưng thường thì những mối tình thế này đâu phải đơn giản đến với nhau được, sẽ có những khó khăn, đại loại như: gia đình ngăn cấm, tai nạn mất trí nhớ, kẻ thứ 3 xen vào, tranh dành... Bla bla. Tôi rất thích xem những bộ phim có motip cũ rích như vậy, nhưng tôi lại không thích mình phải trải qua sóng gió nhiều như vậy. Yêu là yêu, cưới là cưới. Mà Rick đâu rồi nhỉ? Nãy giờ không thấy cậu ta.
- Cô Kim! Cô vào trong nhà đi, ba mẹ Ken có chuyện muốn nói với cô.
Tôi có đang nghe nhầm không vậy? Lẽ nào... Có lẽ nào cậu ta nói với ba mẹ mình rằng muốn quen tôi? Ôi trời ơi, nếu tôi bước vào kia, bị hai vị ấy mắng xối xả, sau đó điệp khúc: cô không hợp với con trai tôi. Gia cảnh không tương xứng. Hoặc: cô đừng cản trở con đường sáng lạn của con trai chúng tôi, mời cô nghỉ việc. Tôi không dám nghĩ nữa, nuốt nghẹn, tôi hít một hơi thật sâu rồi bước vào nhà.
- Con đến rồi à? Ngồi xuống đi Kim.
Tôi ngoan ngoãn ngồi xuống như một chú cún trung thành với chủ.
- Con chào cô chú, cô chú gọi con có chuyện muốn nói ạ?
Chợt nhận ra câu hỏi của mình không được lịch sự, tôi thu mình lại, ngồi như con chuột gặp phải móng vuốt của mèo.
- Ừm, hôm nay sinh nhật Ken nhà cô, rất vui vì con đã đến. Đầu tiên, cô chú muốn cảm ơn con vì thời gian qua đã vất vả với việc học của Ken. Ken cũng kể cho cô nghe rất nhiều về con. Cô biết con đang là sinh viên, thời gian học đã ít mà lại còn phải đi dạy thêm thì sẽ rất vất vả...
Mẹ của Ken nhìn tôi, ngập ngừng mãi mà không nói tiếp. Kiểu này chắc có ý muốn cho tôi nghỉ việc mà ngại nói thẳng đây mà. Thế thì để tôi chủ động, cho đỡ lê thê.
- Dạ, con hiểu ý cô rồi ạ, hết tháng này con sẽ thôi không dạy Ken nữa. Con cảm ơn cô chú đã...
- Ấy không! Con hiểu nhầm ý cô rồi. - Ba Ken ngắt lời tôi. - Ý cô chú là muốn sang tháng, con kèm luôn việc ôn thi đại học cho Rick nhà chú. Rick sắp vào Đại học, cô chú lại đi làm thường xuyên không chăm lo được việc học của hai đứa. Con là sinh viên, lại học sư phạm nên cô chú nhờ con giúp đỡ.
Tôi ngơ người vì những gì vừa nghe thấy. Hóa ra mọi việc không tệ như tôi tưởng. Nhưng sau vài giây định thần, tôi cảm thấy sóng gió sắp nổi theo một hướng dài hơn motip trong phim. Nuốt nghẹn, làm sao yên ổn nổi với Rick đây, sẽ phiền chết mất. Giờ có nên nhận lời hay không đây? Tôi đưa ánh mắt ra ngoài cửa để hy vọng tránh được tia nhìn đầy hy vọng của ba mẹ Ken, nhưng ngờ đâu, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa. Rick đứng dựa người vào cửa, mắt cậu ta cũng nhìn tôi chằm chằm. Sáu con mắt, ba con người chờ đợi cái gật đầu của tôi. Giờ phút ấy, tôi bỗng cảm thấy mình quá đỗi có giá, hay cứ từ chối cho oách nhỉ?
- Vâng! Con sẽ kèm Rick các môn khối A, B ạ.
Tôi ghét chính tôi những lúc thế này, suy nghĩ chẳng bao giờ thắng nổi mồm miệng của tôi. Nhưng lỡ rồi, rút lại không được, trong lòng muốn khóc ròng khi nhìn thấy nụ cười mãn nguyện của Rick. Tôi thấy ghét cậu ta, giờ đối với tôi, cậu ta là kiểu người: không được!
Thế là cả tuần của tôi, 2, 4, 6 nhóc em; 3, 5, 7 cậu anh. Đổi lại tôi được trả học phí cao gấp 3, đủ để sống cuộc sống sinh viên dư giả. Nhưng mà nói gì thì nói, áp lực của tôi cũng tăng lên gấp 4 lần. Nhóc em trở nên ngoan ngoãn bao nhiêu thì cậu anh đáng ghét bấy nhiêu. Thử tưởng tượng cậu ta cứ luôn nói không hiểu bài vài bắt tôi giảng lại, sau đó thì cứ ngồi nhìn tôi chằm chằm muốn lồi con mắt ra ngoài. Nhiều khi tôi phải dùng biện pháp mạnh, nhéo tai cậu ta, nhưng sự việc cứ tái diễn. Tôi thấy mình gần giống nữ nhân vật chính trong phim Hàn, giờ thì tôi biết không phải phim Hàn nào cũng bốc phét. Vì ít ra còn có các tình tiết như tôi phải hứng chịu
đây.
Ngoài chuyện đó ra, những điều khác đều tuyệt. Chẳng hạn như tôi có thể thoải mái ăn những gì có trong tủ lạnh, nếu hôm nào khuya không thể về, tôi có một phòng riêng để ngủ lại. Ban đầu ba mẹ Ken đề nghị như vậy khiến tôi ái ngại, nhưng rồi tôi nghĩ cũng không có vấn đề gì to tát. Tôi cũng không phải loại con gái có thể giả vờ hiền thục, nết na, sinh viên nghèo không nên sống quá nhiều bằng tính sĩ diện. Với lại cũng không phải tôi tùy tiện. Tóm lại, tôi chỉ thuận theo lẽ tự nhiên.
Còn tiếp…
GreenStar