ĐỪNG BỎ LỠ

Em sẽ nắm tay chị đến hết kiếp này (Kỳ 1)


Đã lâu lắm rồi kể từ khi chia tay với Han – chàng trai người Hàn và cũng là người yêu của cô, cô không còn nghe thấy từ “yêu” hay “thích” của một người con trai nào khác.




1. Seoul, tháng 10. Một ngày chớm đông

Lee xoa hai tay vào nhau, khẽ rùng mình vì cơn gió lạnh buổi sáng sớm. Hôm nay là ngày cậu phải dậy sớm để mua đồ ăn sáng, chạy vòng vòng quanh khu phố mà không chọn được món ngon nào vừa rẻ, vừa nhiều. Cuối cùng Lee quyết định mua khoai lang nướng, món người bạn chung phòng với cậu rất thích. Nhảy lên từng bậc cầu thang, Lee ôm túi khoai lang nướng vào người, hơi ấm và hương thơm của khoai lang cứ như một bàn tay to lớn, ôm lấy cơ thể cậu, cảm giác thật tuyệt. Lee vẫn mỉm cười, nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa bước vào phòng.

- Dung ơi! Dậy ăn sáng, em mua thứ chị thích nhất này. – Lee gõ vài lần vào cửa phòng ngủ, thấy bên trong vẫn không có động tĩnh gì, Lee hắng giọng, gọi lớn hơn – Dung ơi! Có dậy không thì bảo, em phá cửa xông vào bây giờ.

- Cái thằng này bạo lực quá! Chị đang thay đồ, ra liền. Đừng có phá cửa xông vào, cẩn thận đui mắt. – Dung tung chăn, ngồi bật dậy. Mắt vẫn nhắm, nhưng cố làm ra vẻ đã tỉnh, chỉnh giọng đủ độ lớn để Lee nghĩ rằng cô thức dậy lâu rồi.

Lee hơi cau mày, quay lưng đi về bàn ăn. Đặt túi khoai còn ấm nóng xuống bàn, cậu đan hai tay vào nhau, nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng ngủ như muốn phá tung nó. Dung mở cửa bước ra, ngáp ngắn ngáp dài.

- Không thấy lạnh hả Lee? Trời bắt đầu vào đông rồi đấy!

- Mùa đông sắp đến chứ!

- Ừ thì ý chị là như vậy đấy, có cần phải bắt bẻ như vậy không? Dù gì chị cũng rành tiếng việt hơn Lee là cái chắc! - Dung vừa nó, vừa đi về phía tủ quần áo của Lee, mở tủ chọn một chiếc áo len màu ghi rồi ném lại chỗ Lee. – Mặc vào đi, lỡ bị cảm lạnh thì khổ chị lắm.

- Em bị cảm lạnh thì em khổ chứ chị thì có gì mà phải khổ.

- Ai gu! Xem thằng em tôi nó lý lẽ kìa. – Dung đặt tay lên đầu Lee, xoa nhẹ.

- Ai là thằng em của chị? – Lee hất tay Dung, cậu quay mặt, khoanh tay làm bộ giận hờn.

Dung không nói gì, mỉm cười rồi đi rửa mặt. Cô và Lee đã sống chung nhà với nhau được một năm rồi. Nhớ ngày đầu tiên Lee gõ cửa nhà, mếu máo vì vừa đi bộ một đoạn đường khá xa dưới trời tuyết, cậu nói không ra hơi bằng tiếng Hàn để xin ở nhờ một đêm. Nhìn khuôn mặt với hai má đỏ ửng, Dung không khỏi xót thương mà mở cửa cho Lee vào nhà không cần suy nghĩ. Cô mời Lee ăn tối, họ nói chuyện với nhau một lúc thì cả hai mới vỡ òa niềm hạnh phúc vì có chung một đặc điểm, họ đều là du học sinh. Dung hơn Lee bốn tuổi, Lee mang hai dòng máu Hàn – Việt. Bố Lee là người Hàn, mẹ Lee người Việt Nam, nhưng hiện giờ gia đình Lee lại đang sống ở Singapore… Lee kể một hồi cũng thấy mệt huống chi Dung là người nghe, một gia đình khá phức tạp.

Từ nhỏ, Lee đã được mẹ dạy nói tiếng Việt nên cậu giỏi cả hai ngôn ngữ. Khi học đến năm ba đại học, cậu muốn đi du học và Lee đã chọn Hàn Quốc – Quê hương thứ hai của mình. Ở Hàn Quốc, cậu không còn người thân, vì bố cậu là trẻ mồ côi. Lee rất tự hào về bố, vì ông đã kiên cường xây nên những thứ ở hiện tại bằng chính khả năng của mình, dù quá khứ của ông không được nhận đầy đủ tình yêu thương.

Cái đêm Lee gõ cửa nhà Dung vì cậu đi lạc, địa chỉ nhà trọ bị rơi mất, điện thoại hết pin… tới lúc sắp gục ngã ngoài trời tuyết vì lạnh thì cậu thấy ánh sáng ấm áp từ cửa sổ nhà Dung. Thế là đánh liều gõ cửa xin ở nhờ, Lee quen Dung. Vì chỗ ở của Dung gần trường Lee học, lại là đồng hương nên cuối cùng Dung đã chấp nhận lời năn nỉ của Lee – cho Lee ở lại cùng.

- Dù sao nam nữ ở chung nhà cũng không được tốt cho lắm. Thế nên chị sẽ ngủ trong phòng ngủ, còn em cứ dọn đồ ở góc kia, mai chị em mình đi mua giường mới, thế là xong!

- Chị yên tâm, chị cũng không phải mẫu người của em. Quyết định vậy đi!

2. Seoul, tháng 12. Tuyết rơi trắng xóa một vùng trời.

- Hôm nay chị lên thư viện, có đi cùng chị không? – Dung lay nhẹ cánh tay Lee.

Lee mắt vẫn nhắm, thều thào nói không ra hơi.

- Em lạnh quá! Chị cho em mượn thêm cái mền.

Lúc này Dung mới nhìn kỹ khuôn mặt Lee có phần tái nhợt, hai má đỏ lên, môi tím lại. Dung đưa tay đặt lên trán, thấy vẫn chưa chắc ăn, cô cúi xuống áp má vào trán Lee như mẹ cô vẫn hay làm khi cô bị ốm.

- Nóng quá! Em bị sốt rồi. Thôi chết! Thuốc trong nhà hết mất rồi, em chịu khó ở nhà một lúc, chị chạy ra hiệu thuốc mua cho em liều thuốc hạ sốt. – Nói rồi Dung kéo mền phủ kín người Lee, trừ khuôn mặt đang đỏ bừng như người say rượu. Lúc Dung định đứng lên thì bàn tay run run của Lee nắm chặt tay Dung.

- Đừng đi! Chị đừng bỏ em một mình… Em xin chị!

Nước mắt Lee chảy dài hai bên má, Dung hoảng hốt nhất thời không biết phải làm sao, cô ngồi xuống bên cạnh Lee, cũng nắm chặt tay Lee nhìn cậu lo lắng. Dung không hiểu tại sao Lee lại rơi nước mắt, nhưng thường thì khi người ta cầu xin một người khác ở bên mình, có nghĩa là họ đang gặp chuyện khó vượt qua, hoặc họ đang đau nỗi đau ở quá khứ. Lee rơi nước mắt vì mệt hay vì đang đau nỗi đau ám ảnh quá khứ, Dung thật sự muốn hỏi Lee chuyện gì xảy ra mà khiến một cậu con trai hơn hai tháng qua tỏ ra lạnh lùng với cô, giờ đây lại cầu xin cô ở bên cạnh.

- Em cứ nắm tay chị thế này thì làm sao mà khỏi ốm được, để chị đi nấu cháo cho em ăn nha.

- Chị… chị cho em đi theo với!

- Em buồn cười nhỉ? Người giờ không còn chút sức lực nào, thế mà còn đòi theo ai nữa.

Mặc kệ Dung nói như gắt, Lee vẫn dùng hết sức lực còn lại để nắm chặt lấy tay Dung. Nhưng Dung không biết một điều chỉ có Lee mới cảm nhận được, giây phút cô áp má vào trán Lee, một dòng cảm xúc mãnh liệt dồn ép trái tim Lee khiến nó muốn nổ tung khỏi lồng ngực, khiến hơi thở của cậu trở nên nặng nề hơn và Lee cần một thứ gì đó để ngăn những điều ấy lại. Lạ kỳ là khi nắm được tay Dung, mọi bất ổn trở về trạng thái cân bằng, chỉ còn cơn sốt vẫn hành hạ Lee, nhưng cậu có thể thở một cách dễ dàng. Lee mơ màng nhìn thấy Dung lấy điện thoại gọi cho ai đó. Một lúc sau có tiếng gõ cửa, Dung cương quyết dứt mạnh tay ra rồi đi nhanh về phía cửa.

- Em đến rồi à, có mua được thuốc hạ sốt chưa?

- Đây chị ạ. Nhưng hắn là ai mà khiến em phải hao tâm tổn sức thế này? Hiếm khi chị nhờ em, trời thì đang dày tuyết. Thiệt tình!

- Thôi mà, lâu lâu chị mới nhờ, vào nhà đi rồi nói chuyện. Đó là Lee, em họ của chị, em đến trông cậu ta giúp chị, cho cậu ta uống thuốc. Để chị đi nấu nồi cháo đã.

- Em họ ư?

Kim nghĩ ngợi điều gì đó, liếc mắt nhìn về phía Lee, cô gật đầu đồng ý với Dung rồi đến bên giường Lee. Ngắm nhìn khuôn mặt lai của Lee, trong lòng Kim không khỏi thốt lên hai tiếng tuyệt vời. Mũi cao, da trắng mịn, mắt một mí nhưng lông mi rất cong, bờ môi quyến rũ, đặc biệt là cặp lông mày của cậu giống với những nam diễn viên nổi tiếng trong phim Hàn. Kim vô thức đưa ngón tay trỏ di chuyển theo đường nét trên khuôn mặt Lee, dừng lại ở đôi môi đang thở ra luồng khí ấm nóng. Kim cúi xuống, đặt nhanh lên đôi môi ấy một nụ hôn nhẹ. Mặt nóng bừng, Kim không hiểu tại sao mình có hành động vô duyên như vậy. Vội vàng đứng dậy khoác áo lên người, cô lao nhanh về phía cửa, nói vọng vào trong cho Dung nghe thấy:

- Dung ơi, em có việc gấp phải đi. Xin lỗi chị nhé!

Cánh cửa đóng lại khi gió lạnh ngoài trời chưa kịp chen vào phòng, tưởng tượng như âm thanh Kim nói và tiếng cửa đóng truyền đến tai Dung cùng một lúc, không trước, không sau. Dung vội vặn nhỏ lửa, chạy ra thì không thấy Kim đâu nữa. Nghiêng đầu nhẹ vì chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, Dung đến bên giường Lee, lấy thuốc rồi đỡ cậu dậy. Lee nặng nhọc nuốt từng viên thuốc đắng vào cổ họng, trời đông nên nước cũng lạnh như đá, nhưng uống thuốc thì không dùng nước nóng được, vì như vậy thuốc sẽ mất tác dụng. Dung đặt đầu Lee xuống gối, áp má lần nữa lên trán cậu. Nhanh như chớp, Lee lại nắm chặt tay Dung. Hành động lạ lùng này của Lee khiến Dung có phần sợ hãi, nhưng rồi lại không nỡ rút tay ra vì hơi thở nặng nhọc của Lee.

Tiếng nồi cháo sôi sùng sục đẩy nắp vung lên nghe sinh động, mãi đến khi thuốc ngấm, Lee ngủ say, Dung mới có thể đứng lên để nấu xong nồi cháo. Ngoài trời, tuyết đã ngừng rơi, những tia nắng yếu ớt của buổi trưa mùa đông bắt đầu xuyên qua cửa kính vào phòng.

3. Dung biết cái thân thể cao gầy của Lee sẽ không chịu nổi cái lạnh mùa đông.

Đợi lúc những người công nhân dọn bớt tuyết ngoài đường, cô khoác lên mình chiếc áo bông to dày, một mình ra cửa hàng mua thêm vài thứ đồ cần thiết. Một du học sinh đạt học bổng như Dung thì không phải lo nhiều về chi phí học hành, ăn ở. Nhưng Lee là du học sinh tự túc, vì thế có vô số thứ phải lo. Áo ấm Lee cũng không dám mua cái tốt nhất để mặc, quần áo chỉ vài bộ ít ỏi và hầu như toàn đồ phù hợp với khí hậu Việt Nam. Đôi lúc Dung tự hỏi tại sao Lee biết hoàn cảnh gia đình mình không đủ chu cấp cho cậu đi du học, vậy mà cậu vẫn đi. Nhưng cô không dám hỏi thẳng Lee, sợ cái sĩ diện của con trai làm tổn thương Lee. Có lẽ, đơn giản vì Lee cũng yêu Hàn Quốc như Dung. Có lẽ vậy.

- Chị đi đâu về vậy? – Lee chống tay ngồi dậy, hỏi Dung bằng giọng yếu ớt.

- Chị ra ngoài mua ít đồ. Chị có mua cho em một chiếc áo ấm… - Nói tới đây, Dung nhìn sắc mặt của Lee, biết Lee sắp từ chối, cô tiếp lời – Yên tâm, hàng giảm giá 50%, chị thấy cũng rẻ nên mua cho em mặc tạm. Chứ chị đây cũng nghèo khổ lắm, có sung sướng gì mà mua hàng hiệu cho Lee.

Lee cười. Dung thật không hiểu nổi cá tính của Lee, một cậu nhóc 21 tuổi với vẻ ngoài non nớt, nhưng sớm đã có những suy nghĩ không phải là của người còn trẻ. Có lẽ vì Lee được giáo dục trong một gia đình tương đối gia giáo, hoặc do bản chất của một chàng trai ma kết là phải như vậy. “Đúng rồi! Sắp tới sinh nhật Lee!” Dung thoáng nhớ ra khi đang nghĩ ngợi vẩn vơ, cô ướm thử chiếc áo ấm lên người Lee, dè dặt hỏi:

- Em thích gì nhất?

- Sao chị lại hỏi vậy? – Lee tròn mắt ngạc nhiên hỏi lại Dung.

- À thì… em cứ nói em thích gì nhất. Chẳng hạn như một đôi giày mới, hay thích đọc sách gì, hoặc thích ôm gấu bông, hoặc… nói chung là thứ em thích nhất ấy!

- Em thích chị!

Trong vài giây tích tắc, hai cặp mắt tròn xoe đối diện nhau. Dung giật giật mép môi định cười nhưng không được. Giống như vừa xem một bộ phim kinh dị có cảnh rùng rợn, Dung dựng tóc gáy, cô đưa hai tay lên đặt vào hai má của Lee:

- Chị vô giá, không mua nổi cho em đâu nhóc ạ! Chọn món khác đi!

Chợt Lee đưa vẻ mặt đáng thương ra khiến Dung bật cười không kiềm chế nổi. Cô tưởng tượng ra viễn cảnh như phim Hàn Quốc, một chàng công tử nào đấy theo đuổi một bà chị già sắp ế. Nhưng viễn cảnh của cô và Lee thì rất lạ, trong một không gian, thời gian cũng lạ. Cô vẫn biết người xưa có câu “Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén”, nhưng không nghĩ sẽ xảy ra như thế này. Cô cũng đã qua cái tuổi vồ vập với tình yêu, nồng nhiệt đón nhận yêu thương bất chấp tất cả. Giờ cô đã 25 tuổi, qua rồi, qua thật rồi.

- Chẳng phải chị đã hôn em sao? – Lee mở to cặp mắt một mí, nhìn chằm chằm vào Dung.

- Cái gì? – Dung hoảng hốt đứng dậy lùi lại vài bước – Ai hôn em? Chị hả? – Dung tự chỉ tay vào mình.

- Hôm qua lúc em còn sốt, chị đã hôn em. Trong nhà chỉ có em và chị, không phải chị chẳng lẽ là ma?

Dung lại giật giật mép môi thêm vài cái, nghĩ ngợi một lúc rồi như nhớ ra điều gì đó, cô lại lấy tay che miệng khúc khích cười. Cô đoán hôm qua chuyện gì đã xảy ra. Đúng là không thể cưỡng lại trước khuôn mặt lai cuốn hút của Lee, nhưng cô không thể ngờ Kim dám “hôn lén” Lee. Rồi Dung còn tưởng tượng cảnh Kim sẽ bị lây cảm từ Lee. Cô lắc đầu mạnh để đẩy ra khỏi đầu thứ suy nghĩ đang đen tối dần đều.

- Chị thề là không phải chị hôn em! Mà em cũng không phải hình mẫu lý tưởng của chị. Quên chuyện này đi, nghỉ ngơi cho mau khỏe còn đi học.

Lee thoáng đỏ mặt, làm bộ giận hờn nằm phịch xuống gối, trùm kín mền, mặc kệ Dung vẫn đang cười với nhiều tưởng tượng đen tối.

4. Sáng thứ bảy, trời sáng và trong hơn mọi ngày



Lee đã khỏi ốm nên Dung yên tâm ôm theo chồng sách lên thư viện trường. Sách cô mượn đã quá hạn trả, chưa bao giờ cô trả sách trễ, nhưng lần này vì ở nhà mấy hôm chăm Lee, Dung quên béng đi mất mấy cuốn sách chuyên ngành.

Vừa khẽ thở dài quay đi sau khi bị bà quản thư khó tính cằn nhằn, Dung chai mặt đăng ký mượn vài cuốn mới và một số cuốn cũ để đọc tại thư viện. Cô nghĩ sẽ dành cả ngày để đọc sách, mặc kệ Lee ở nhà tự lo liệu bữa ăn. Dù trong lòng có phần lo lắng, nhưng cô tự nhủ mình đâu phải mẹ của Lee, quản hết mọi chuyện sao được, với lại Lee cũng lớn rồi, còn là con trai nữa nên cần để cậu ta tự lo cho bản thân mình nhiều hơn. Nghĩ thế, Dung tắt điện thoại để tránh những cuộc gọi của Lee. Đeo cặp kính cận gần 2 độ để trong hộp tưởng như sắp mốc đến nơi của mình, Dung chọn một góc yên tĩnh, vùi mình vào đống sách.

- Em thấy Lee cũng khá giống chị đấy! Nhưng sao cậu ta có vẻ giống người Hàn chị nhỉ? - Kim bất ngờ từ đâu chạy ào tới, ngồi phịch ngay trước mặt Dung làm cô giật mình. Kim đặt bàn tay nhỏ nhắn lên trang sách Dung đang đọc, rành mạch nói.

- À thì… cô họ con bà trẻ em bà ngoại của chị lấy người Hàn mà em, thế nên Lee nó mới có nét lai. – Như một cái máy sản xuất ngôn ngữ phức tạp, Dung bịa ra một mối quan hệ có vẻ hợp lý mà cũng khó hiểu. Nhưng Kim lại gật gù tỏ ra đã hiểu, chỉ “à” một tiếng cho qua.

Kim cũng là du học sinh, cô bé người Hà Nội 19 tuổi trẻ trung, năng động. Dung quen Kim trong một buổi họp mặt các du học sinh người Việt. Lần đầu tiên gặp Kim, Dung ấn tượng vì khả năng chơi ghita của cô bé không giống như vẻ tiểu thư bên ngoài. Lúc chơi ghita, Kim phiêu và khiến người nghe cũng phải phiêu theo từng nốt nhạc. Dung rất thích bản I’m yours acoustic mà Kim thể hiện. Sau đó thì Dung trò chuyện với Kim, thấy cô bé là một người thân thiện, hòa đồng. Họ trở thành những người đồng hương thân thiết, đúng hơn Dung đã ngầm xem Kim như em gái của mình.

Chuyện Lee ở cùng với mình, Dung không muốn mọi người hiểu nhầm nên cô sẽ nói cậu là em họ của cô nếu có ai hỏi. Thật ra những du học sinh như Dung và Lee có sống thế nào thì những người dân xung quanh cũng không quan tâm lắm, vì mỗi ngày họ chỉ có 8 tiếng để nghỉ ngơi bên gia đình. Những ngày mùa đông giá lạnh thế này, ra đường là một điều không ai muốn, nhưng vì gia đình, họ vẫn phải đi làm siêng năng. Chính vì vậy mà chẳng có thời gian và công sức để soi chuyện nhà người khác.

- Mà này! Hôm trước em làm gì thằng bé thế? Để nó đổ oan cho chị! – Dung cau mày, làm bộ không hiểu chuyện gì hỏi Kim.

- Em… em… có làm cái gì đâu! – Mặt Kim bắt đầu đổi màu, trông đáng yêu kinh khủng – Ơ mà Lee đổ oan gì cho chị cơ?

- Nó bảo sao chị dám hôn nó! – Dung phá lên cười, vài giây sau cơn cười sung sướng, mấy chục cặp mắt trong thư viện đều đổ dồn về phía Dung làm cô không giấu nổi sự xấu hổ, chỉ muốn đào ngay cái lỗ mà chui xuống cho xong. Còn Kim thì bắt đầu nóng bừng hai tai.

- Mà thôi quên đi! Kệ thằng nhóc dở hơi tập bơi ấy, chị cũng xử êm đẹp rồi, nó sẽ không biết là… là em hôn lén nó đâu! – Dung hạ giọng nhỏ nhất có thể, nhưng vẫn không giấu được ngữ điệu trêu chọc.

- Chị thật là… em làm gì có! – Kim đứng dậy, làm mặt giận.

- Ờ thì không có! Khổ cô hai ghê. Mà thứ tư tuần tới có rảnh không? Qua nhà chị nha.

- Để làm gì? – Kim tròn mắt tỏ vẻ ngạc nhiên, nhưng thoáng chút nét vui mừng.

- Sinh nhật Lee, chị muốn tổ chức cho nó một bữa đàng hoàng. Dù sao cũng là lần đầu tiên mừng sinh nhật ở nơi xa gia đình.

- Vậy ạ. Thế để em đến. Thôi em lên khoa chút nha, gặp chị vào thứ tư tuần sau.

Kim đi khuất, Dung chỉnh lại cặp kính, thở dài nhìn vào trang sách. Cô cũng không hiểu vì sao lại thở dài. Thật là kinh khủng khi ngồi trước chồng sách mà tâm trí thì không thể tập trung được, Dung bỗng nghĩ tới câu Lee nói lúc cô hỏi về thứ cậu thích nhất.

Đã lâu lắm rồi kể từ khi chia tay với Han – chàng trai người Hàn và cũng là người yêu của cô, cô không còn nghe thấy từ “yêu” hay “thích” của một người con trai nào khác. Mà cũng không đúng, vì cô luôn né tránh con trai, cô sợ vấp phải nỗi đau cũ và lại mang những vết thương khó lành.

Đối với cô, Han vừa là thần tượng, vừa là mẫu người yêu lý tưởng. Nhưng đối với Han, Dung không đủ đáp ứng mẫu hình lý tưởng của anh. Dung không thông minh, không giỏi xuất sắc dù cô là du học sinh đạt học bổng. So với một giảng viên cấp bậc tiến sĩ như Han, Dung chỉ là một cô nữ sinh già nua kém cỏi. Dung không đủ can đảm để yêu anh, anh cũng không đủ tự tin để kết hôn với một người con gái chưa có sự nghiệp như cô.

Và ngày anh làm đám cưới với con của hiệu trưởng nơi anh đang dạy, Dung đã khóc đến ngất đi. Nhưng vô dụng, tất cả không có gì thay đổi ngoài việc tuyết rơi thật nhiều khi trời chỉ mới chớm đông. Đã một năm rồi đấy! Dung nhìn ra ngoài cửa kính sát chỗ cô ngồi, tuyết lại bắt đầu rơi gợi cho cô nỗi đau cũ. Nước mắt lăn dài hai bên má lúc nào không hay.

Một bàn tay thật ấm đặt lên má cô, ngón tay cái gạt đi dòng nước mắt vô thức. Dung giật mình quay lại, là Lee.

- Ơ! Sao em vào đây được vậy? Cổng trường không có bảo vệ sao?

- Chị quên em cũng là người Hàn sao? Em nói chuyện với bác bảo vệ, đưa chứng minh của chị để quên ở nhà, rồi em nói em đem cơm vào cho người yêu ở trong thư viện, bác ấy thương quá cho em vào luôn. Nhưng mà vẫn giữ chứng minh của em rồi. – Lee vừa nói vừa giơ một chiếc hộp được gói cẩn thận bằng vải lụa. – Phong cách Hàn Quốc 100 % nhé!

- Em cáo già thật đấy! Hóa ra chị đang ở với một con sói. Ôi sợ quá! Qua mùa đông này gấu tìm chỗ khác mà ở đi nhé, tôi không thể chứa chấp một con cọp như cậu Lee đây được!

- Cái gì mà minh họa loạn xạ hình ảnh của em vậy! Cáo, sói, gấu, cọp… chị cũng ví von dễ thương quá ha. Tại em gọi điện mà máy chị tắt, lại thấy chồng sách trên bàn biến mất nên em đoán ra chị lên thư viện. Em còn có thiện chí làm cơm cho chị, chẳng nhẽ nỡ lòng đuổi em ra khỏi nhà sao? – Lee làm vẻ mặt dễ thương. Cậu nhìn sâu vào đôi mắt ướt và đôi môi đang cười đối diện mình, vẻ gượng gạo của Dung khiến Lee không vui, nhưng cậu cũng không dám mở lời hỏi tại sao cô khóc. Cậu không cười nữa, đổi lại vẻ mặt lạnh lùng nhất có thể, đưa tay cầm lấy bàn tay đang đặt trên bàn của Dung đặt lên trán mình, giọng trầm ấm – Em hết ốm rồi này, thế nên từ nay em sẽ nấu cơm cho chị ăn, chị không cần phải nấu cháo cho em ăn nữa đâu. Mùa đông lạnh lắm, dù chị mạnh mẽ nhưng cũng phải giữ gìn sức khỏe của mình nữa, đừng chỉ lo cho người khác.

Dung rút bàn tay Lee đang cầm, đặt lên đầu Lee vỗ vỗ tỏ vẻ đã hiểu, cô cười – nụ cười thoáng chút hạnh phúc và ấm áp vì sự quan tâm của Lee. Ngoài trời tuyết vẫn rơi, Dung yên tâm ngồi đọc sách sau khi làm đầy cái bụng nhờ những món ăn ngon Lee tự làm, còn Lee nằm nghiêng xuống mặt bàn, chẳng hiểu do còn mệt hay sao mà cậu ngủ ngon lành. Khuôn mặt Lee nhìn nghiêng đẹp hơn nhiều so với nét lạnh lùng khi nhìn trực diện.

Đông lạnh, nhưng chợt khiến lòng ai đó ấm lại.

(Còn tiếp)

GreenStar