ĐỪNG BỎ LỠ

Em sẽ nắm tay chị đến hết kiếp này (Kỳ 2)


Dung đến bên cửa sổ, kéo rèm nhìn ra ngoài trời. Tuyết đang rơi. Những bông hoa tuyết màu tím nhạt trước bồn hoa dưới cửa sổ khẽ rung rung vì gió đông.



5. Những ngày cuối năm tuyết bắt đầu rơi ít hơn như báo hiệu khoảnh khắc giao mùa sắp đến. Thời gian Lee ở lại trường nhiều hơn ở nhà, vì cậu phải học bù mấy ngày nghỉ ốm. Qua đây chưa lâu, nhưng cậu thích nghi khá nhanh với cuộc sống hiện tại, có lẽ vì trong cậu đã mang dòng máu của Hàn Quốc, chỉ là chưa quen với cái lạnh thấu xương của mùa đông, chỉ là vì cậu bỗng muốn ai đó quan tâm đến cậu nhiều hơn, cho nên cơ thể của một gã trai trẻ lại trở nên yếu đuối trước những cơn gió mùa đông.

Lee mặc áo ấm của Dung mua cho, cậu kéo cao chiếc khăn len che nửa mặt. Đứng ở trạm xe bus vắng người, Lee chợt nhớ lại nụ hôn vội có chút ấm áp của ai đó – người mà cậu nghĩ là Dung. Nhưng tại sao Dung phải phủ nhận? Tại sao hôm ở thư viện Dung lại khóc? Tại sao Dung không yêu một ai đó? Rất nhiều câu hỏi về Dung lướt qua trong đầu Lee cho đến khi xe bus dừng trạm, Lee lặng lẽ bước lên xe không chút tiếng động. Chuyến xe chỉ có bốn người, tính cả bác tài xế.

Mất mười phút để đến trường bằng xe bus, nhưng vì sáng nay đột nhiên tuyết rơi khá dày nên bác tài phải cho xe chạy chậm hơn bình thường. Lee lại có thêm thời gian để suy nghĩ về những cảm xúc không tên. Trước khi ra khỏi nhà, Dung có làm một hành động lạ lùng nhất từ trước đến giờ - đó là dậy sớm hơn Lee, Dung mở cửa phòng, thò đầu ra ngoài nói với Lee bằng giọng ngọt ngào:

- Tối nay đừng ở lại thư viện trễ quá nha, về sớm chị có chuyện muốn nói.

- Có chuyện gì thế? Nói luôn cũng được mà, sao phải đợi đến tối.

- Không được, chuyện trọng đại nên không thể nói bừa bãi được. Cứ về sớm là được, nếu sau 7 giờ mới về là chị cho nhóc ngủ ngoài đường với người tuyết luôn đấy!

- Ai là nhóc?! – Lee trợn mắt, quát lớn rồi quay nhanh đi về phía cửa, không đợi nhìn thấy vẻ bàng hoàng của Dung, Lee mở cửa bước ra ngoài, đóng cửa cái rầm.

Xe bus phát ra tiếng còi xi nhan xin tấp vào lề đường làm Lee tỉnh lại. Lee bước xuống xe bus, không quên chào bác tài xế người Hàn có dáng người to béo và khuôn mặt phúc hậu, hai má đỏ lên vì lạnh. Vài người bạn vừa thấy cậu, chạy ngay đến khoác vai, họ nói chuyện với nhau bằng tiếng Hàn. Điều đặc biệt là hầu hết bạn bè trong lớp đều nghĩ Lee là người Hàn gốc chứ không nghĩ cậu mang hai dòng máu Việt – Hàn.


Một buổi sáng cuối mùa đông, tuyết rơi nhiều hơn bình thường như để cố đóng băng cảm xúc của những con người mang nhiều âu lo, phiền muộn. Nhưng lại làm tăng lên thứ cảm xúc cần hơi ấm của những người như Lee, như Dung và cả Kim.

6. Kim mở cửa taxi bước xuống trước cửa nhà Dung, trên tay cô bé cầm rất nhiều đồ, từ đồ ăn đến thức uống, còn có cả một hộp quà khá to. Trông Kim lúc này như một “gấu mẹ vĩ đại” trong chiếc áo bông màu trắng sữa và một đống thứ lỉnh kỉnh quanh người. Kim phải dùng chân gõ vào cửa vì tay không còn rảnh nữa.

- Đến rồi hả Kim! Trời ơi, mua gì mà lắm đồ thế này hả cô nương? – Vừa nhìn thấy hình tượng “Kim vĩ đại”, Dung đã la toáng lên không kiềm chế nổi.

- Nhanh nhanh! Đỡ giúp em nhanh lên! Em mua hơi nhiều đồ, nặng muốn chết đi được. – Kim đẩy bớt đồ cho Dung, nhanh nhẹn đi vào bếp đặt toàn bộ xuống bàn ăn.

Hôm nay Kim khác mọi ngày, ăn mặc có vẻ điệu đà hơn, lại còn trang điểm. Dung nhìn Kim với ánh mắt vừa tò mò, vừa thú vị vì cô biết lý do cô bé trở nên như vậy. Sự thật là chưa cần tình yêu, chỉ mới rung động thôi cũng đủ khiến con người ta phải thay đổi chính mình. Lúc đó họ sẽ nghĩ nhiều đến đối phương và cho chính mình hơn trước. Họ còn mang cả hy vọng sẽ gây ấn tượng trước đối phương để có thể tiến xa hơn tới một mối quan hệ gọi là người yêu.

Hai chị em nấu nướng, bày biện ra bàn. Kim khéo léo lấy bánh kem từ trong hộp ra, chuẩn bị nến và diêm đặt sẵn trên bàn. Hơn 6 giờ tối, Lee mở cửa bước vào nhà. Trong nhà tối om, cậu vừa tháo giày, vừa lẩm bẩm câu trách móc Dung: “Thế mà bảo người ta phải về sớm, giờ về thì lại không có ở nhà.” Lee đi đến chỗ công tắc đèn, định bật lên thì từ trong bếp, ánh nến lung linh kèm theo lời hát chúc mừng sinh nhật tiến về phía cậu. Lee đang há hốc miệng chưa kịp hết ngạc nhiên thì Dung đã cầm bánh kem đã được thắp nến đứng trước mặt Lee:

- Chúc mừng sinh nhật nhóc Lee!

Lee vẫn không nói được gì, thứ cảm xúc khác thường như lúc cậu bị ốm bắt đầu xuất hiện, Lee cảm thấy khó thở và tim đập mạnh đến mức cậu có thể nghe thấy tiếng của nó. Lee đưa tay cầm lấy chiếc bánh kem, sau đó đỡ cả chiếc bánh bằng tay phải, tay còn lại cậu nắm lấy tay Dung, kéo vội về phía mình rồi ôm thật chặt, không để Dung kịp phản ứng.

- Này… này nhóc! Em đang làm trò gì thế? – Dung tròn mắt, hoảng hốt hỏi.

- Em đang cần uống thuốc, chị giúp em với, làm ơn đứng yên thế này một lúc thôi!

- Nhưng…

Dung chưa kịp giải thích sự có mặt của một người khác nữa trong căn nhà thì qua ánh nến trên bánh kem, Lee đã nhìn rõ khuôn mặt đang khóc của Kim, Lee nghĩ mình bị ảo giác nên nhắm chặt mắt lại rồi mở ra, Kim vẫn đứng đó. Lee vội buông tay trái thả Dung ra, đi nhanh về phía công tắc đèn. Ánh sáng đèn neon khiến cả ba đều chói mắt, Dung quay lại nhìn Kim, trong lòng có phần bất an. Đúng như Dung lo lắng, Kim đã khóc vì hành động bất ngờ của Lee, rồi Kim sẽ hiểu lầm Dung, sẽ nghĩ Dung là một bà chị già chẳng ra gì. Ở chung nhà với một cậu trai trẻ, đã thế còn là em họ, đã thế còn là người Kim đang để ý, đã thế… Thôi thế là xong!

- Kim! Em đừng hiểu nhầm…

- Sao lại có người khác ở đây?

- Em về đây!

Ba câu nói diễn ra cùng một lúc của Dung, Lee và Kim. Chúng giao nhau cùng một thời điểm, nhưng lại chẳng có điểm chung nào hết nên khiến cho câu chuyện càng lúc càng trở nên rối hơn. Mười mấy giây sau diễn ra trong im lặng, cuối cùng Kim vẫn là người hành động đầu tiên, cô lấy áo ấm, bước nhanh ra cửa không để Dung kịp níu kéo. Dung chỉ vội í ới gọi theo, nhưng khi vừa mở cửa thì thấy Kim đã vẫy tay với một chiếc taxi và mở cửa bước lên.

Ai cũng nghĩ mình đã hiểu, nhưng thật ra chẳng ai hiểu gì chuyện vừa xảy ra. Dung bước vào nhà, thở dài nhìn không gian xung quanh. Lee vừa treo áo vào tủ, quay lại định hỏi Dung điều gì đó, nhưng nhìn Dung mang một vẻ mặt não nề, Lee lại thôi không dám hỏi.

Hai người, chỉ có hai người ngồi vào bàn ăn. Dung vẫn mang vẻ mặc buồn rầu mà ăn, Lee vừa ăn vừa liếc mắt nhìn Dung không ngừng với tốc độc 3 giây một lần. Cuối cùng, Lee cũng đánh liều lên tiếng:

- Hôm nay… sao chị biết là sinh nhật của em? Em còn không nhớ.

- Chị xem chứng minh thư của em. – Dung thở dài – Mà sao lúc nãy em hành động kỳ lạ vậy?

- Em không biết! – Lee đáp gọn, vẫn thản nhiên gắp thức ăn. – Mà cô gái lúc nãy là ai vậy chị? Sao lại khóc rồi bỏ về như chị em mình làm gì có lỗi với cô ta.

- Em im lặng và ăn đi! Hôm nay sinh nhật em nên phải vui vẻ, khi nào thích hợp chị sẽ kể cho em biết!

- Cái mặt chị khó coi như vậy, em ăn sao ngon, em vui sao nổi. Chị cười lên đi!
Dung ngẩng mặt, nhe răng cười. Lòng Dung rối bời những cảm xúc không tên, cô vẫn chưa hiểu vì sao Lee lại ôm mình rồi nói những lời vô nghĩa như vậy, cứ như lâu lắm rồi mới được gặp nhau của hai kẻ yêu nhau mà bị chia xa.

Đêm đông lạnh buốt cả đoạn đường dài, cô gái bé nhỏ ngồi trong xe taxi run run bờ vai gầy, cô không hiểu vì sao mình lại khóc, chỉ biết nước mắt cứ rơi không ngừng. Đôi khi, tình cảm trao đi không có nghĩa là sẽ được đáp trả, thậm chí nhận lại chỉ là nỗi đau, sự tuyệt vọng và giọt nước mắt đau khổ. Nhưng vì sao con người ta vẫn cứ phải yêu thương, phải chờ mong tình cảm của một ai đó?

7. Sau đêm sinh nhật của Lee, Dung cố gắng liên lạc với Kim nhưng không được. Dung lên tận lớp Kim để hỏi cậu lớp trưởng, cậu ta nói Kim xin nghỉ vài ngày vì có việc gấp ở nhà người thân. Kim chưa bao giờ kể cho Dung nghe chuyện cô bé có người thân ở Hàn Quốc. Bỗng dưng Dung cảm thấy tội lỗi tràn trề.

Tự nhìn mình trong gương, khuôn mặt này cách đây hai năm vẫn thường xuyên cười vô tư bởi những ngày đầu yêu Han. Rồi sau đó có cả sự mếu máo của những lần khóc vì cãi nhau với anh. Cho đến khi chia tay, khuôn mặt ấy mất dần cảm xúc, tươi cười cũng không mà đau khổ cũng không, đôi khi chỉ là vài giọt nước mắt cứ tự nhiên lăn dài hai bên má, nhưng nét mặt vẫn không thay đổi. Vô cảm. Nhưng giờ đây Dung lại ngắm mình thật kỹ trong gương, ở khóe mắt đã có những đường nét của thời gian, đôi mắt không còn long lanh mà ráo hoảnh, khô khan. Đến cả bờ môi này cũng trông như miếng thịt bò phơi nắng – khô khốc, nứt nẻ. Dung chợt nhớ những nụ hôn của Han.

- Chị làm gì mà ngồi trước gương lâu thế, trong gương có thể xem truyền hình sao? – Lee gõ cửa phòng ngủ, nhưng không thấy động tĩnh gì nên cậu mở cửa bước vào, vừa nhìn thấy Dung ngồi thẫn thờ trước gương, Lee cũng đứng yên nhìn cô mãi, cho tới khi nhận ra tình trạng không-tốt-đẹp của Dung, Lee lên tiếng để phá tan bầu không khí kỳ lạ này.

Dung giật mình quay sang, nhìn thấy Lee, cô bỗng khóc òa. Lee không hiểu chuyện gì xảy ra, cậu vội vàng đến bên cạnh Dung.

- Chị sao thế? Đau ở đâu à? Nhìn em này! Có nhận ra em không? – Lee nắm nhẹ hai cánh tay của Dung, thấy cô vẫn nhắm mắt mà khóc, Lee càng bối rối không biết phải làm sao. – Chị đừng khóc nữa, nói em nghe có chuyện gì nào. Gia đình chị có chuyện à?

Dung lắc đầu.

- Là chuyện ở trường học à?

Dung vẫn khóc, lắc đầu liên tục.

- Thôi nín đi! Có chuyện gì nói em nghe! – Lee chuyển hai tay ôm lấy hai má của Dung khiến cô cảm nhận được hơi ấm từ tay Lee. Giọng Lee quát lớn bằng tiếng Hàn, Dung im bặt, mở hai mắt ra nhìn Lee rồi lại mếu máo.

- Chị già rồi! Trên mặt có nếp nhăn rồi, môi cũng khô khốc như miếng bít-tết bị cháy. Sắp ế đến nơi rồi.

Toàn bộ cơ mặt của Lee bỗng giãn ra như bánh đa nhúng nước, chảy dài vì bị ngợp với sự than thở của Dung. Sau vài giây, Lee tròn mắt nhìn vào mặt Dung rồi cười phá lên, tay vẫn giữ chặt khuôn mặt đầm đìa nước mắt của Dung. Chuyển về vẻ mặt nghiêm túc, Lee lại nhìn xoáy sâu vào từng đường nét trên khuôn mặt Dung.

Dung cảm nhận có chuyện không hay sắp xảy ra nên cố gắng dùng tay để kéo tay Lee ra khỏi mặt mình, nhưng không được. Trong năm giây tích tắc, một nụ hôn vội đặt lên “miếng bít-tết bị cháy” của Dung khiến cơ thể cô đông cứng dù không phải đang đứng ngoài trời.

- Chị yên tâm, chị sẽ không ế đâu. Chị có là bà lão già nua, xấu xí thì em vẫn thích chị! – Lee buông tay, đứng dậy rồi bỏ ra khỏi phòng.

Tiếng cửa phòng đóng lại làm Dung rợn tóc gáy, cô quay vội, nhìn vào gương. Hai gò má và tai đã đỏ lên, cảm giác xấu hổ đến tột cùng. Cô vẫn chưa tỉnh hẳn sau chuyện vừa xảy ra, chỉ có một ý nghĩ thoáng hiện lên trong đầu: “Mình đang chứa chấp một con cọp trong nhà”. Một lúc sau, cảm giác lâng lâng qua đi, cảm giác tức giận tràn về, cô nổi giận đùng đùng mở cửa phòng bước ra, đi về phía bàn ăn – nơi Lee đang ngồi. Đập tay xuống bàn, Dung quát lớn:

- Em vừa làm cái quái gì thế hả?

- Em biến miếng “bít-tết bị cháy” thành thịt bò tươi ngon và chống ế giúp chị!

- Cái thằng này! – Dung bắt đầu nổi cơn chợ búa – Ra khỏi nhà chị ngay!

Nói rồi Dung đi thẳng lại tủ quần áo của Lee, lấy vali và nhét toàn bộ quần áo vào đó. Cô để một chiếc áo ấm ra ngoài rồi ném về phía Lee.

- Được rồi! Đi đi! Kiếm chỗ khác ở đi, chị không thể cho em ở đây được nữa.

- Tại sao? Chỉ vì em hôn chị thôi sao?

- Không hỏi nhiều! Tiền taxi đây, đi tìm nhà trọ khác mà ở. – Dung nhắc lại, lấy trong túi ra một ít tiền rồi đặt xuống bàn, sau đó đi thẳng vào phòng ngủ, đóng cửa, bấm chốt.

Lee khẽ thở dài. Cậu mặc áo ấm, quàng khăn len, kéo vali đi về phía cửa.

- Em đi nhé! Chị ở lại giữ gìn sức khỏe.

Sau đó tiếng cửa mở ra rồi đóng lại nghe thật nhẹ nhàng như không còn chút lưu luyến. Dung ngồi trong phòng cố gắng để ý từng tiếng động diễn ra bên ngoài, nhưng không còn gì nữa. Cô dùng khăn giấy lau sạch nước mắt, cảm giác xấu hổ lại quay về. Cô không hiểu vì sao mình lại nói một câu trẻ con như vậy, nào là mặt có nếp nhăn, nào là “miếng bit-têt bị cháy”, nào là ế… Nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, nếu cô không nói như vậy thì có lẽ Lee cũng sẽ không hôn cô. Chỉ tại cô không chịu kiểm soát cảm xúc của mình, ăn nói lung tung… Nhưng Lee cũng đã đi rồi, thà đi rồi còn hơn ở lại để không thấy thoải mái. Thoáng trong đầu Dung cái suy nghĩ “Mình già rồi, không xứng với cậu ấy!”, sau đó cô nhanh chóng đẩy suy nghĩ vớ vẩn ấy ra khỏi đầu bằng cách lắc mạnh đầu nhiều lần.

Dung đến bên cửa sổ, kéo rèm nhìn ra ngoài trời. Tuyết đang rơi. Những bông hoa tuyết màu tím nhạt trước bồn hoa dưới cửa sổ khẽ rung rung vì gió đông. Dung cứ đứng ngắm nhìn mãi cho đến khi tiếng điện thoại vang lên. Cô thấy số lạ hiện lên trên màn hình. Ban đầu cứ nghĩ là Lee mượn điện thoại ai đó để gọi cho cô nên định không nghe. Nhưng số lạ cứ gọi đi gọi lại nhiều lần khiến cô có cảm giác bất an nên đành nghe máy.

“Xin chào, cho hỏi ai đang gọi vào số máy của mình vậy ạ?” – Dung nói bằng tiếng Hàn.

Đầu dây bên kia không có tiếng nói, chỉ nghe tiếng hơi thở của ai đó. Dung định cúp máy thì người kia lên tiếng.

“Dung phải không? Anh, Han đây! Em khỏe không?”

Dung giật mình, cô bất ngờ đến mức không dám thở nữa. Là Han – người đã từng là người yêu của cô. Vài giây sau, Dung lấy lại bình tĩnh, thở nhẹ ra rồi trả lời:

“Anh nhầm số rồi. Dung không còn dùng số này nữa.” Rồi cô vội vàng cúp máy, thở gấp gáp như vừa làm một chuyện không được thế giới hoan nghênh. Chưa kịp hoàn hồn, điện thoại đã rung lên báo tin nhắn đến, là tin của Han. Dung ngần ngại không muốn đọc, nhưng tay cô lại không nghe theo suy nghĩ của cô, ngón cái vẫn bấm nút xem tin nhắn.

“Là em! Anh không bao giờ quên giọng nói của em. Hôm nay là giáng sinh, anh có thể gặp em một chút được không? Nếu được thì hẹn em chỗ cũ lúc 7 giờ tối nhé! Anh sẽ đợi cho đến khi em tới.”
Đọc xong tin nhắn, Dung thật sự hối hận vì đã không ấn nút xóa tin ngay từ đầu. Dung là loại người không thể từ chối yêu cầu của người khác, cô cũng không biết cách phải từ chối dù không hề muốn. Đôi lúc biết trước người ta đang lợi dụng mình, nhưng vốn không thể từ chối nên kẻ ngốc như cô vẫn hay tự treo bảng “Tôi không biết từ chối” để người ta cứ thế nắm điểm yếu của cô. Trước đây, một trong những lý do khiến cô yêu Han chính là vì anh khác những người kia, không lợi dụng cô dù biết cô không thể từ chối. Nhưng lần này, người thấu hiểu cô nhất lại đang lợi dụng điểm yếu của cô chỉ để thỏa mãn mong muốn của anh. Đau lòng, nhưng biết làm sao được, vì cô biết chỗ cũ là ở đâu và vì anh nói sẽ đợi cô cho đến khi cô xuất hiện.

(Còn tiếp…)

GreenStar