Trải nghiệm học tiếng anh tại Philippines: Không sẵn sàng cất cánh thì đừng mơ bay cao
Như đã nói, hôm nay mình tiếp tục chia sẻ trải nghiệm về việc học tiếng anh tại Philippines của mình. Nói là chia sẻ trải nghiệm chứ không phải kinh nghiệm vì mình nghĩ mỗi người sẽ có cảm nhận khác nhau khi cùng nhau trải qua một sự việc, hiện tượng phải không nào?
1. Cần nền tảng tiếng anh như thế nào trước khi qua Philippines để học tiếng anh?
Nếu nói không cần gì cả thì hơi chủ quan, nhưng ứng trên bản thân mình thì quả thật nền tảng tiếng anh của mình = 0,1 nếu xét thang số 10. Mình không bao giờ mở miệng nói tiếng anh và ngoài những từ như: Hello, hi, goodnight, goodbye ra thì không nói từ nào khác, thậm chí nói mấy từ đó còn phát âm sai. Đương nhiên mình vẫn biết một số ít từ khác như: Table, apple, listen… vì gặp khá nhiều, nhưng không dùng bao giờ vì cứ cảm thấy ngại và ngượng khi dùng, lỡ dùng xong người ta tưởng mình biết tiếng anh lại giao tiếp bằng tiếng anh thì chết dở. Mình đã ôm tư tưởng đó mà sống mười mấy năm trời, làm gì cũng ngẩng cao đầu, chỉ có chuyện dùng tiếng anh để giao tiếp là cúi gằm mặt.
Vậy đấy, mình đã đi học tiếng anh ở Philippines với nền tảng chỉ 0,1 điểm trên thang điểm 10.
Nói thế không có nghĩa là những người 0 điểm không thể đi, tuỳ xuất phát điểm và sự cố gắng trong khoảng thời gian học tại Philippines thì điểm sẽ tăng lên khác nhau. Sau khoá học 2 tháng bản thân mình tự đánh giá đã đạt 3 điểm khả năng nói tiếng anh và 8 điểm cho sự tự tin dám dùng và nói tiếng anh với người nước ngoài.
2. Học bao nhiêu lâu thì đủ trình độ giao tiếp như người bản xứ hoặc đủ khả năng thi chứng chỉ quốc tế?
Bao lâu nhỉ? Câu trả lời cũng là tuỳ vào khả năng, bản lĩnh và xuất phát điểm của mỗi người. Như trường mình đi học đa số đều là người Hàn, mình đoán do nền kinh tế của họ hơn nước mình cho nên hầu hết các bạn Hàn đều đăng ký khoá học từ 4 – 6 tháng và các bạn chia sẻ học xong sẽ đi Canada hoặc Úc để làm việc hoặc tiếp tục học. Người Việt mình qua đó học hầu hết toàn là người đã đi làm, muốn phát triển hơn trong sự nghiệp vì nhận ra tiếng anh quan trọng nên đi học. Bản thân mình cũng một phần vì công việc, một phần vì muốn đầu tư cho việc khắc phục thiếu sót – điều khiến mình không tự tin.
Mình không thể có câu trả lời chắc chắn sau bao nhiêu lâu các bạn sẽ đạt trình độ giao tiếp như người bản xứ hoặc dủ khả năng thi chứng chỉ quốc tế, mình chỉ chắc chắn khi học tiếng anh ở Philippines, các bạn có được môi trường để học, có thầy cô chỉ các bạn học và quan trọng là có thể thực hành mọi lúc với giáo viên và người nước ngoài. Mở mắt ra là nói tiếng anh, muốn ăn phải nói tiếng anh, muốn có bạn phải nói tiếng anh, muốn đi lại phải nói tiếng anh, muốn mua sắm phải nói tiếng anh… một môi trường như thế dù bạn mù tịt thì cũng sẽ được khai sáng ít nhiều.
Mình nhớ 1 lần mình đi siêu thị với bạn nhưng bị lạc. Nhắn tin cho bạn, bạn nói đang ở khu mua sắm quần áo lầu 2, mình mò mãi không ra thì chạy lại nói với anh bảo vệ đứng gần đó là: “Excuse me, where is two floor?”, ổng tròn mắt ngạc nhiên rồi ổng cười, hỏi lại mình “Your mean is the second floor?”, thế là một tích tắc khai sáng, nhận ra mình đã dùng nhầm từ và dùng câu rất vụng. Không sao, nhờ vậy mà mình biết phải gọi mấy cái tầng thế nào cho đúng, nhiều khi học trong sách vở mà vẫn ngơ ra cho đến khi bước ra ngoài để thực hành, đối diện với thực tế. Đấy là điều mình cảm thấy rất thú vị khi quyết định học tiếng anh tại Philippines.
3. Làm sao để thích nghi và sống sót trong 1 tuần đầu tiên ở môi trường tiếng anh mọi lúc mọi nơi?
Trước khi qua học mình cũng tìm hiểu, cũng đọc đủ các kiểu để biết mình cần chuẩn bị gì, nên làm gì để không bị ngợp. Quả thật ngày đầu tiên qua bên đó, từ sân bay về đến trường mình học phải đi 2 chặng, chặng 1 bắt grab đến bến xe, sau đó mua vé rồi về trường hết 5 tiếng nữa. Mình đã phải phụ thuộc hoàn toàn vào tờ giấy nhập học vì trên đó có địa chỉ và dùng body language thay vì mở miệng nói (Chắc có khi người Philippines nghĩ mình bị câm 😂😂😂). Mình vừa đi vừa hồi hộp, tim đập rộn ràng. Mình tự về trường mà không cần trường pick up vì muốn được trải nghiệm cảm giác mù tiếng anh giữa xứ người nó ra làm sao, từ đó có quyết tâm mà học hành cho tử tế.
Mình đến nơi thì được quản lý và các bạn Việt Nam đón, sung sướng bắn tiếng Việt ào ào. Mình đến vào ngày cuối tuần và được thêm 1 ngày lễ nên 3 ngày liền mình nói toàn tiếng Việt. Tới lúc vào lớp học đầu tiên, mình quả thật rất hồi hộp khi trả lời các câu hỏi của giáo viên, vì mình nghe không được, từ vựng cũng thiếu. Lúc hiểu câu hỏi thì không biết làm sao để trả lời, phải dùng điện thoại tra từ điển liên tục. Lớp học thứ 2, mình trả lời tốt hơn vì là ngày học đầu tiên nên toàn bộ giáo viên đều hỏi những câu tương tự nhau. Tới lớp cuối cùng, mình chẳng cần tới từ điển, không nghĩ nhiều mà trả lời rành mạch dù ngữ pháp và phát âm sau gần hết.
Khi học sẽ có những lớp nhóm được sắp xếp người Việt chung với các bạn nước khác: Hàn, Nhật, Trung hoặc Đài Loan nên mình nhanh chóng có bạn nước ngoài, vì bọn mình phải trao đổi bài tập với nhau, làm quen với thầy cô và mình cũng mạnh dạn ngồi ăn cơm cùng họ. Dĩ nhiên những ngày đầu không dám đâu, toàn ngồi với người Việt, nhưng sau đó khi bất đắc dĩ ra lớp trễ hết chỗ ngồi cùng người Việt thì kiếm đại chỗ ngồi cùng người nước ngoài, thế là có bạn. Mình cũng ở chung phòng với 2 bạn Hàn, các bạn ấy ốm thì mình chăm, mình đói thì các bạn đưa đồ ăn… nên bọn mình nhanh chóng thân thiết.
Một tuần trôi qua nhanh chóng và mình thích nghi được với việc nhớ vị trí lớp học, nhớ tên giáo viên, bạn học, nhớ những câu giao tiếp cơ bản khi ngủ dậy, khi ăn, khi chào hỏi…
4. Không có tiền hoặc không đủ tiền thì làm thế nào để đi học tiếng anh tại Philippines?
Câu hỏi này là từ mấy người bạn đã đi học cùng mình, có ý chọc mình, nhưng vì thấy nó khá thú vị nên mình cũng trả lời luôn.
Câu hỏi trên tương tự như câu hỏi: Với lương 10 triệu mỗi tháng, làm thế nào để mua nhà ở Sài Gòn?
Câu trả lời là: Chi tiêu thế nào cũng được, miễn mỗi tháng dành lại 3 triệu, sau 5 năm sẽ có 180 triệu, xin thêm bố mẹ khoảng 1 tỉ nữa thì mua được căn chung cư ở quận Tân Bình hoặc Tân Phú gì đó. Còn muốn ở Landmark 81 thì chắc phải xin bố mẹ vài tỉ mới đủ.
Tương tự, bạn muốn đi học tiếng anh ở Philippines mà không có tiền thì mượn (xin) bố mẹ. Còn nếu đã có một khoản thì cố gắng gom góp cho đủ để đi. Thực tế mà nói, có rất nhiều khoá học và nhiều trường học để bạn lựa chọn sao cho phù hợp với khả năng tài chính ở thời điểm bạn muốn đi. Học 1 tháng cũng được, 2 tháng cũng được và lâu hơn cũng được với mức chi phí từ 30 triệu trở lên. 30 triệu bạn nghĩ nó lớn, nhưng nếu bạn cố gắng đi và trải nghiệm, bạn sẽ nhận thấy mỗi một ngày tiêu 1 triệu với những gì nhận lại được, học được thì không hề phí phạm.
Dĩ nhiên, vẫn có trường hợp ngoại lệ, nếu bạn qua đó không chịu học hành tử tế mà chỉ lo ngắm trai Hàn, lo kiếm lấy một anh người yêu tạm bợ hoặc ngủ nhiều, chơi nhiều mà nhác học, nhác giao tiếp. Trường hợp ngoại lệ khác là nếu bạn đi học, có tìm ra được định mệnh của cuộc đời là các bạn nước ngoài thì cũng rất tốt cho việc học nhé, luyện tiếng anh mỗi ngày mỗi giờ luôn.
Với mình, mỗi ngày mở mắt ra là hơn 1 triệu đã cất cánh, vậy nên làm sao để sau 1 ngày mình biết được thêm những từ mới, dùng nó để thực hành với bạn bè, biết thêm nhiều cái hay ho về tiếng anh mà chưa từng biết… như vậy thì tiền mình bay đi mới đáp đến nơi tốt nhất, đừng để nó lao vào vách đá rồi rớt xuống vực sâu không đáy.
Mình có 1 người bạn nói với mình rằng bạn ấy chỉ cần ở Việt Nam học thôi cũng đã lấy IELTS 7.0, cần gì phải qua Philippines cho tốn tiền. Như mình nói ở trên, tuỳ vào khả năng, bản lĩnh và xuất phát điểm của mỗi người, chúng ta đều có lựa chọn đúng đắn cho chính mình. Ví dụ như bản thân mình vì mất gốc tiếng anh, vì mình không có khả năng học ở môi trường không thể thực hành và bản lĩnh tự học tiếng anh của mình không cao nên mình mới quyết định “nhốt” mình vào một “cái hộp”, quay phía nào cũng là tiếng anh để xem có khác hơn không. Và đúng là khác thật.
Tạm kết
Bạn biết đấy, dù bạn có đọc bài viết của mình hay những bài viết hay hơn khác nữa về chuyện học tiếng anh ở Philippines, nhưng bạn chẳng bao giờ dám hoặc không đủ can đảm để thực hiện thì những gì đã đọc cũng như một câu chuyện phiếm tạt ngang qua tâm trí của bạn.
Hôm nay sếp mình bảo sếp thấy ở mình tất cả những tố chất của một người quản lý, không thua kém gì những người ở bên nước ngoài, nhưng chỉ có điểm yếu duy nhất là tiếng anh. Nhờ nhận xét đó của sếp, mình càng có động lực để tiếp tục con đường học hành gian nan này, sẽ sớm thôi, mình chọn quay lại với Philippines để cho tiền cất cánh. Huhu.
Không có nhận xét nào