HỌC TIẾNG ANH TẠI PHILIPPINES (PHẦN 2)
Những ngày cuối chuẩn bị rời xa Baguio để trở về Việt Nam, rảo bước một mình quanh những con đường quen thuộc, bỗng thấy lòng nặng trĩu sự nhớ thương, giờ mình mới hiểu câu nói "Chưa xa đã nhớ!" có vị thế nào.
Đã hơn 8 tháng sống, học tập và làm việc tại Baguio - một nơi được ví như Đà Lạt của Việt Nam ở Philippines, sự thân quen dần ngấm sâu vào mình, tưởng như nếu ở Việt Nam không có gia đình, mình sẽ chọn thuộc về nơi này.
Hôm trước có đọc được một dòng status của cậu em trai, cậu ấy đặt câu hỏi: "Làm sao để yêu lại Tiếng Anh như trước?". Mình chợt nhận ra một điều rằng thủa ban đầu chẳng ai ghét tiếng Anh cả, chỉ là không thể hiểu và không thể tiếp cận nên mới tự an ủi bản thân bằng cách chối bỏ nó, bảo rằng không có nó vẫn sống tốt, đời vẫn đẹp, vẫn kiếm ra tiền. Chẳng sai, từ bản thân mình mà làm minh hoạ, trước mình bảo mình ghét tiếng Anh lắm, và thề rằng không cần tiếng Anh vẫn sẽ sống vui vẻ và đi làm lương cao. Mình đã làm được điều mình thề thốt, vậy tại sao mình vẫn qua Philippines? Tại sao mình bỏ một số tiền không nhỏ và từ bỏ sự nghiệp đang phơi phới ở Việt Nam để chấp nhận quay lại Baguio làm việc không lương?
Để yêu lại tiếng Anh!
Tình yêu với tiếng Anh hay với con người đều phải bắt nguồn từ sự đón nhận và rồi thấu hiểu, sau đó mới chấp nhận rồi mới say mê. Hầu hết chúng ta đều có thiện cảm với những thứ hay những người giúp chúng ta có được sự vui vẻ, đưa chúng ta cơ hội có cuộc sống tốt hơn. Tiếng Anh được đưa vào hệ thống giáo dục Việt Nam từ rất sớm cũng bởi vì nó giúp chúng ta có tương lai tươi sáng hơn, tâm hồn rộng mở hơn. Nó tốt như vậy thì ai mà không thiện cảm, ai mà không yêu cơ chứ. Chỉ là cách người Việt đón nhận tiếng Anh có lẽ sai ngay từ đầu nên mới khiến chúng ta khó hiểu, khó chấp nhận, từ bỏ cơ hội say mê. Phải đến khi qua đây, sống trong môi trường hoàn toàn giao tiếp bằng tiếng Anh, mình mới ngộ ra điều đó. Rằng, vốn dĩ mình yêu tiếng Anh, nhưng vì bắt đầu tiếp cận sai nên mình trốn tránh nó hơn 15 năm.
Mình chẳng thể giải thích rõ ràng được rằng tiếng Anh kì diệu thế nào, nó không còn chỉ là một loại ngôn ngữ dùng để giao tiếp, trong nó còn bao chứa cả ý chí vươn xa của biết bao con người. Từ ngày mình trở thành student manager cho một trường Anh Ngữ ở Baguio, mình gặp vô số bạn bè cả Việt Nam, Trung Quốc, Hàn Quốc, Nhật Bản và Đài Loan. Họ đến đây với tầm nhìn xa, quyết tâm lớn, họ cho mình những câu chuyện và bài học về sinh tồn, về vượt lên chính mình. Nhờ họ, bức tranh cuộc sống của mình được tô vẽ thêm vô vàn màu sắc, sinh động vô cùng. Mình nhận ra mình ở đây không chỉ để học tiếng Anh cho giao tiếp ngôn ngữ mà còn để học cách kết nối ý chí và trái tim với những con người không cùng văn hoá, không cùng độ tuổi, không cùng quốc gia.
GreenStar
Không có nhận xét nào